S.T.T.D Tưởng Năng Tiến –  Dép râu

8

Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe rằng: “Dầy dép cũng đều có số, nói chi đến con người.”

Quả là có thế!

Chả thế mà tiếng Việt không thiếu những hạn từ liên quan đến vận mạng, định mệnh, số kiếp, số mạng, số phận, vận số, mệnh số, duyên số, phần số: số xui, số hên, số đen, số đỏ, số mạt, số nghèo, số giầu, số làm quan, số làm đĩ, số ăn mày, số xa nhà, số đi tu, số ở tù …

Tuy thế, loại dép râu (hay còn gọi là dép lốp, dép cao su, dép Bình Trị Thiên) thì chả có số má gì ráo trọi. Mẫu mã cũng không luôn. Đôi nào ngó cũng vậy. Cứ nhắm vừa chân ai là người đó xỏ đại vô – one size fit all – già trẻ, lớn bé, gái trai đều giống như nhau.

Thô kệch, trần trụi vậy thôi nhưng đôi dép lốp đã từng được thi hào Tố Hữu cho “lên tầu vũ trụ” và có tên trong Wikipedia, phiên bản tiếng Anh:

“The Ho Chi Minh sandals (Vietnamese dép lốp ‘tire sandal’) are a form of sandal made from discarded tires. Along with the khăn rằn scarf, they were a distinctive clothing of Viet Cong soldiers. These shoes were often called ‘Ho Chi Minh sandals’ or ‘Ho Chis” by Americans.”

Vỏn vẹn có đôi ba câu ngắn ngủi (chỉ gồm 48 từ) như vậy thì e chưa đủ liều lượng để ba hoa thiên tướng nên Wikipedia – phiên bản nội hóa – tự động chêm vào vài ba đề mục nữa (Đôi Dép Dép LốpĐôi Dép Bác Hồ) tổng cộng là ba ngàn bốn trăm từ, với không ít hình ảnh, và toàn là những lời có cánh:

  • Đôi dép ấy rất đỗi bình dị, mộc mạc đơn sơ, nhưng thật nhiều ý nghĩa như chính cuộc đời Bác kính yêu. Bởi đôi dép cao su đã gắn liền với cuộc đời hoạt động cách mạng vì dân, vì nước của Bác. Ngày nay, đôi dép ấy đã trở thành kỉ vật thiêng liêng và vô giá của dân tộc ta.
  • Đôi dép này được xem như là một trong những biểu tượng về “cuộc đời cách mạng” của Hồ Chí Minh, được đề cập trong nhiều bài báo cũng như một số bài hát, bài thơ.

Tự điển bách khoa toàn thư của người ta mà Ban Tuyên Giáo vẫn thản nhiên nhẩy xổ vào thêm thắt/thêu dệt trắng trợn tới cỡ đó thì thiệt là quá đáng, và quá quắt! PTT Vũ Đức Đam, Chủ Tịch Hội Đồng Chỉ Đạo Biên Soạn Bách Khoa Toàn Thư Việt Nam, đã từng tuyên bố (không ngượng miệng) rằng:

“Bộ Bách khoa toàn thư phải là tri thức cơ bản về Việt Nam đặc biệt là tri thức ứng dụng cho đất nước, phải đúng theo quan điểm của chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh.”

Tạm thời, khi chưa có bộ sách này thì cứ nhào nặn Wikikipedia tiếng Anh thành ra tiếng Việt (luôn) cho nó khoẻ. Mẹ nó, sợ gì ?

Tuy không có gì đáng sợ nhưng cũng chả có hiệu quả chi. Bên cạnh những lời lẽ thương râu nhớ dép hết sức thiết tha của đám văn nghệ sỹ cung đình (Hà Nội) vẫn có những câu thơ truyền miệng, phổ biến trong văn hóa dân gian: Đôi dép râu dẫm nát đời son trẻ/ Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai.

Nghe vậy tưởng đã quá tệ nhưng blogger Trương Nhân Tuấn còn diễn giải sự việc một cách tệ hại hơn vậy nữa: “Nón cối hay nón tai bèo, cùng đôi dép râu, đã ‘viết nên trang sử’, trên lý thuyết là đưa cả nước lên ‘xã hội chủ nghĩa’. Mà thực tế là đưa tất cả ‘xuống hàng chó ngựa’, như hai câu ‘thơ’ thời thế : ‘Đôi dép râu dẫm nát đời son trẻ, Chiếc nón tai bèo phủ kín nẻo tương lai.”

Thế mới biết dép râu tuy không có số má chi nhưng kẻ xỏ chân thì đều có cả. Tuy tuyệt đại đa số đều “xuống hàng chó ngựa” nhưng lại có kẻ được cơ hội xưng vương, và xưng tụng như thần:

“Vào năm 1970, một năm sau ngày Bác đi xa, nhà thơ Nam Yên đã viết một bài thơ lời lẽ dung dị nhưng rất mực thắm thiết, gợi lên cảm xúc thương mến Bác vô bờ. Bài thơ được nhạc sĩ Vân An phổ nhạc: Dép Bác, đôi dép cao su/ Bác đi từ ở chiến khu Bác về/ Phố phường trận địa/ Nhà máy đồng quê/ Đều in dấu dép Bác về, Bác ơi…

Bác Hồ là biểu trưng của tất cả những gì dung dị, mang một bản sắc dân tộc Việt Nam nhuần nhị, sâu xa nhất. Ngay cả quần áo, đồ dùng tiện nghi của Bác cũng đơn sơ, mộc mạc trong đó đôi dép của Bác trở thành một hình tượng thân quen, thắm thiết đối với chúng ta…” (Trung  Đức. “Đôi Dép Bác Hồ Đôi Dép Cao Su.” Việt Nam Mới).

Nào có riêng gì “với chúng ta!” Người nước ngoài cũng thế, cũng mê mẩn chết bỏ:

“Chuyện là, khi Bác tiếp các quan chức cấp cao trong Chính phủ Ấn Độ, họ đều chú ý nhìn vào đôi dép dưới chân Người, họ luôn liếc nhìn với vẻ lạ lùng và rất đỗi trân trọng. Báo chí nước ngoài khi đó thì nói về đôi dép cao su của Bác như một chuyện lạ, một huyền thoại về một con người tuyệt vời của thế kỷ lúc bấy giờ.

Người dân Ấn Độ đã tỏ rõ lòng ngưỡng mộ đến lạ kỳ về đôi dép cao su. Khi Bác tới thăm một ngôi đền lớn và cổ kính của Ấn Độ, lúc Bác bước vào trong đền, để lại đôi dép bên ngoài thì bất ngờ có hàng trăm phóng viên báo chí, nhiếp ảnh, quay phim ập đến vây kín đôi dép cao su của Bác. Họ như phục sẵn từ rất lâu rồi, một số phóng viên còn cúi xuống dùng tay sờ, nắn đôi dép tỏ vẻ lạ lùng và trịnh trọng.” (Huyền Chi. “Huyền Thoại Hồ Chí Minh Trong Trái Tim Các Nhà Báo Quốc Tế.” Công An Nhân Dân).

Sự “ngưỡng mộ” mà bạn bè quốc tế đã dành cho đôi dép của Bác – thực ra – chả là cái đinh gì, nếu so với lòng sùng kính của người dân bản địa (nơi vùng xa, vùng sâu, vùng căn cứ cách mạng) ở Việt Nam:

 “Không dối lòng đâu, mỗi lần đi ‘dép Bác Hồ’ là thấy bụng không nghĩ điều trái, chân không đi hai đường. Chẳng riêng mình, cả làng này ai cũng vậy. Chiến tranh khỏi nói, hòa bình rồi có biết bao chuyện khó… Bông Rẫy hồi chiến tranh chỉ có 50 hộ, bây giờ đã lớn lên gần 120 hộ mà không còn ai đói, chỉ còn 10 hộ nghèo. Ai cũng có xe máy, hơn một nửa đã làm được nhà xây.

 Không ai nghe lời kẻ xấu vượt biên trái phép… Không nhờ phép lạ ‘dép Bác Hồ’ sao được thế? Có ‘dép Bác Hồ’ là thắng tất! Đinh Ngút cất lên một tràng cười sảng khoái. Ông nâng niu đôi dép mòn vẹt trên tay nói tiếp:

– Bông Rẫy bây giờ hãy còn gần hai chục người giữ được ‘dép Bác Hồ’ năm sáu chín như mình. Năm ngoái huyện đội vào xin mấy đôi, nói để làm bảo tàng, dân làng mới cho…” (Lê Quang Hồi. “Làng Bông Rẫy Mang Dép Bác Hồ.” Quân đội Nhân dân).

Trời ơi! Tưởng gì? Chớ dép lốp thì cần chi phải đi xin để bỏ vô viện bảo tàng. Thiếu mẹ gì đây nè, theo như những bản tin nhan nhản hàng ngày qua báo chí:

Cuộc chiến đã chấm dứt gần nửa thế kỷ, xương cốt của đám con bỏ xác dọc Đường Trường Sơn đã trở thành mùn đất (các bà mẹ tìm con nay cũng đều đã khuất) nhưng những chiếc dép cao su thì hẳn vẫn còn nguyên, và còn nhiều lắm:

  • Nhà văn Xuân Vũ: “ Để vun bồi ‘uy tín’ (hão) cho một người hoặc một vài người trên dãy Trường Sơn này, núi rừng đã phải nhận hàng vạn bộ xương khô, hằng vạn nấm mồ, không có nấm, không có bia.”
  • GS. Nguyễn Văn Lục: “Người ta phỏng đoán có khoảng 300.000 vừa là TNXP, vừa là cán binh bộ đội đã đào ngũ hay mất tích hoặc chấm dứt đời sống. Bệnh tật như kiết lỵ, sốt rét đã nhanh chóng hoàn tất cuộc đời của họ mà có thể chưa một ngày lâm trận.”
  • Nhà báo Rajiv Chandrasekaran cũng ghi nhận con số tương tự: “Chừng 300 ngàn người lính miền Bắc chết trong chiến tranh mà di hài của họ vẫn chưa tìm được – và chắc sẽ không bao giờ tìm ra cả. About 300,000 North Vietnamese soldiers killed in the war whose remains have not yet been located – and likely never will be. (“Vietnamese Families Seek Their MIAs.” Washington Post 3 April 2000: A01).

Nhà đương cuộc Hà Nội chỉ muốn mọi người biết đến và tôn thờ một đôi dép râu duy nhất của Hồ Chí Minh thôi nhưng dân Việt sẽ không bao giờ quên số phận thảm thương của hằng triệu sinh linh (chả may) buộc phải xỏ chân vào cái thứ dép oan nghiệt này.

8 BÌNH LUẬN

  1. Hồ gần lúc chết mới ngậm ngùi cay đắng rằng rốt cuộc mình cũng chết ! Chắc có lẽ do đám bồi bút nịnh thần theo sự chỉ đạo của đảng để mỵ dân ca ngợi tâng bốc lên chín tầng mây , Hồ sướng rên tưởng mình có tài thánh thiệt và tưởng mình bất tử .Tuy nhiên gần cận cái chết, Hồ vừa lo sợ vừa dùng dằng không muốn đi qua một thế giới xa lạ mà đầu tiên biết rằng chả có ma nào thèm ca ngợi , nhưng không biết có bị tra tấn , hành hạ xỉ vả hay không .Tức thì văng vẳng từ cõi vô hình, hồn oan của dân tộc Chiêm Thành nói ” tụi tao khiến mày hành dân tộc VN đủ rồi và bây giờ tụi Youl vừa khổ vừa điên điên khùng khùng bởi do ca ngợi mày. Bây giờ mày hết nhiệm vụ phải đi và đi cho lẹ thằng khỉ già có râu, cha già dâm độc !”

  2. Ngoài
    cái đám dep râu chánh-cống,
    còn có
    lủ dép râu “ăn theo”.
    (Trích)
    Những chiếc dép râu.
    *
    Hởi những chiếc dép râu!
    Dưới bàn chân Việt Cộng.
    Các vị đừng mơ-mộng.
    Mà nên cãm thấy đau.
    Thân-danh là trí-thức .
    Sao chẵng chịu làm người.
    Cam-tâm làm chiếc dép.
    Chỉ là chiếc dép râu.
    Vẹm Hà Nội luôn khôn hơn chiếc dép.
    Hà cớ chi hắn đội dép lên đầu.
    Nhìn mảnh đời sát đất Mổ thêm rầu.
    Cuộc đời ấy nó buồn hơn con tép.
    Thuở oa-oa đã chọn nghề lưởi, mép.
    Nay chăm-chăm muốn đè bẹp cộng đồng.
    Thôi, hảy về ăn cơm vợ cho xong.
    Và yên phận dưới bàn chân Việt Cộng.
    *
    Ôi!
    Những chiếc dép râu hay mơ-mộng.
    CPNvL

  3. Hồi John Kerry còn làm thượng nghị sỹ ,cầm đầu phái đoàn sang Việt Nam
    để điều tra những cựu tù nhân Mỹ bị mất tích trong cuộc chiến . Lúc đó tướng
    Võ Nguyên Gáp còn sống ,có nhờ phía Mỹ nhân tiện tìm kiến xương cốt của
    lính Mỹ ,xin hãy hỗ trợ tìm kiếm xương cốt của hơn 500.000 của bộ đội chết
    ở Miên ,Lào và dọc theo dải Trường sơn . Kerry từ chối khéo .

    500 ngàn chắc chỉ là con số phỏng đoán , nhà báo Rajiv đưa ra con số là
    khoảng 300 ngàn . Với cái lối làm việc hành chánh của Việt cộng ,giấy tờ
    hành chánh viết tay trên tập vở học sinh ,không có bản sao . Không ai có
    thể biết con số chính xác là bao nhiêu ,có thể nhiều hơn thế nữa .

    “Cộng sản nó cho người đến giết mình hôm trước. Hôm sau,nó cũng cho
    người đến đặt vòng hoa phúng điếu ” ,chúng đối xử với Thích trí Quang như
    thế cũng còn phúc chán . Đàng này nó xua cả hàng vạn thanh niên miền Bắc
    vào Nam để hưởng B-52 , sau ngày chiếm được miền Nam ,nó thay hài cốt
    người ta bằng xương bò ,xương chó với tấm bằng khen “liệt sỹ”.

    Chúng còn mọi hơn cái bọn “cà răng,căng tai “.

  4. Khà khà khà, Đánh đấm như thèng NGUY CCOK SAI GÒN thì làm sao mà chết nhiều đuọc. Vưa nghe tiéng đại bác bắn tận đâu đâu thì cả cha cả con cỏi áo tuot quần, quăng súng liệng đạn phóc chạy thì láy đâu mà chết. Trong chién tranh không có hy sinh thí chăc chắn KHONG BAO GIO có chiên thăng.

    VC chúng anh winh’ toàn vói những thằng SỨNG SỎ thé giói. Chúng nổi tiếng mạnh nhất nhì thé giói cả như MẼO, PÁP , TÀU , do đó để chién thắng chúng nó thì tất nhiên chap nhận hy sinh.

    Cái điêu trơ trẻn và dốn mạt đó là thằng THUA CUỘC lại bay giò bày đắt đi phê bình những kẻ đánh bại mình , hahhahahahhaha.

    Trên binh diện quoc té rộng lón như cac diển đàn quoc té thé giói thì những thằng Tàn Dư Cóc Cắn này không có cửa để bàn luận việc quan sự củng như chính trị. Chỉ có những nơi như DCV thì đám này mói mò vào CHEM’ GIÓ và TỰ SUÓNG mà thôi.

    Thư hỏi ai tin những thằng Tàn Du bại binh Coc cắn này? Néu đám tàn du này mà giỏi thiẹt sự như chúng múa mỏ thì chác chăn chúng nó khong có cái tên là TÀN DƯ và thẻ chế của chúng khong thể bién mất khỏi bản đố chính trị thé giói.

    Tóm lại là nếu mà nhung thằng này giỏi thi:

    TÀN DƯ NGUY COCK khong đi ăn mày kháp thé giói nhu hom nay

    NGUY SAI GON không bị bién mất khỏi bản đố chính trị thé giói

    QUAN DẢO HOANG SA khong thuọc về TÀU hom nay

    NUÓC MẺO khong mang nỏi NHỤC là kẻ BẠI TRẬN.

    Thoi nghen đám Tàn Dư Ngụy Cock bớt bớt đi. Dầu gì thì mình là kẻ……….THUA CUỘC. Mà thua cuộc chứng tỏ là mính KHONG có khả năng. Chớ có mà làm họ Đô tên Thừa nghe chưa , không qua mặt đuoc ai đâu. Cú mỏi lần nhác đên chien tranh là đám Tàn Du này lại mang điẹp ngử này ra :”TUI TAU THUA CHẠY LÀNG là tại vì……HẾT ĐẠN”, kakakakakakak. Đúng là hết đạn , nhưng hết đạn khong phải là do NGUY SAI GÒN winh’ quá giỏi và quá hăng cho nên hết đạn, nhưng hết đạn là vì quăng hết cho nhẹ để……….CHẠY cho nhanh.

    Đố thằng nguy. Cock Tàn Dư nào dám cải thì anh phèt phát keo cho ăn miển phí. Anh Phét sẻ không cho kẹo những thằng mà KHOÁI ÂP” CHERRY KHÔ và chờ đèn xanh của thằng bu MẼO.

    • He he he …

      Yên tâm đi Phét – với sức sáng tạo vô cùng phong phú ,…”đảng phét” đã cho thay thế 300 ngàn bộ xương liệt sĩ miền bắc bằng 300 ngàn bộ xương chó, mèo, heo….rồi Phét nhé

      Tội nghiệp Phép đã hèn cay cú lại còn lưu manh tráo trở!

    • Phét ơi,
      mang cho bác
      cái bô có chử Hán ấy.
      Hôm nay,
      bác phải phục-vụ
      các
      đồng-chí Trung Quốc.

  5. Mười tui chỉ khoái đồng chí Đinh Ngút của làng bông rẫy thôi. Tuyệt phẩm của báo QDND:” Con ma rừng và đôi dép râu của bố “.

  6. Trích:

    “Nhà báo Rajiv Chandrasekaran cũng ghi nhận con số tương tự: “Chừng 300 ngàn người lính miền Bắc chết trong chiến tranh mà di hài của họ vẫn chưa tìm được – và chắc sẽ không bao giờ tìm ra cả.”

    Yên tâm đi – với sức sáng tạo vô cùng phong phú …”đảng nó” đã cho thay thế 300 ngàn bộ xương liệt sĩ miền bắc bằng 300 ngàn bộ xương chó, mèo, heo….rồi nhé

    Không tin hỏi “anh Phét hèn cay cú” mà xem!

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Tên