Hai cột trụ của nghề báo: Kiến thức và đạo đức 

29
Nhà báo Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh. (Hình: Người Việt)

 (Viết nhân nhà báo Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh)

                                                                             

Nhà  báo Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh ((1921- 2012) tự nhận thuộc thế hệ già nhất trong làng báo tiếng Việt hải ngoại, khẳng định rằng “Hai cột trụ của nghề làm báo là kiến thức và đạo đức”. Ông còn cho biết năm 1965 là năm nền tảng nghề làm báo về cách viết tin cũng như về kỹ thuật làm báo của Việt Nam không còn theo lối thời Pháp nữa mà đã được chuyển sang cách làm báo hiện đại ở Mỹ cũng như nghề làm báo nói chung ở các nước tân tiến trên thế giới.

Theo nhà báo lão thành, kiến thức là trí, đạo đức là tâm. Nếu có trí giỏi mà không có tâm lành, nghề viết cũng chẳng thành tựu được bao nhiêu. Khi đã viết, không phải chỉ viết bằng tay mà viết bằng cả con tim. Bí quyết của trau dồi kiến thức là khiêm tốn và học từ sách vở tra cứu, học từ bạn và đồng nghiệp; quan trọng nhất là học từ độc giả. Nhà báo Sơn Điền sinh ở Bắc Giang, hưởng thọ 92 tuổi, qua đời ngày 12/8/2012 tại Cali. Bài báo cuối cùng là bài Kinh Động Vũ Trụ trên mạng ngày 19/7/12 nói về các nhà Thiên Văn Mỹ đã tạo ra một loại máy khám phá những bí mật của Hoả tinh. Sau 1975 ông bị bắt đi tù 12 năm; qua Mỹ năm 1992.

Trong bài góp ý với Đại Hội truyền thông hải ngoại hồi tháng 4 năm 2003 tại Cali, nhà báo còn nói, học vấn giản dị là sự tích lũy kinh nghiệm.Trau dồi kiến thức không nhất thiết chỉ ở trường học  mà ở trường đời. Nghề báo là môi trường tốt nhất cho sự học. Hành nghề báo chí phải học mãi cho tới già. Nghề này là một nghề tự do, không ai đòi hỏi bằng cấp hay giấy phép. Có kiến thức rộng mới có tư duy sâu sắc, luận bàn chín chắn. Phương châm của người làm báo:“Vô Tư, Trung Thực, Tôn Trọng Độc Giả. chúng tôi đưa tin, độc giả phán xét”. Không ai có quyền quyết định giùm người đọc.

Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh, nhà báo chuyên nghiệp sống với nghề báo, làm báo từ năm 1948. Năm 1965 được cử làm Tổng Thư Ký Việt Nam Thông Tấn Xã thời VNCH. Cố nhà báo thông thạo Anh, Pháp, Nhật. từng tu nghiệp về baó chí tại thông tấn Kyodo, Jiji, nhật báo Mainichi  Nhật Theo ông, độc gỉa là người đọc báo, khán thính giả các đài phát thanh, truyền hình, trên mạng internet. Nhà báo Sơn Điền còn chuyên viết về Khoa Học Không Gian, phân tích thời cuộc cho một số báo  ở Saigon với bút hiệu Việt Lang Quân và cũng đã dịch thuật tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung, Nghệ Khuông, Gia Cát Thanh Vân từ chữ Hán

Cưụ Tổng Thư Ký Việt Nam Thông Tấn Xã thường gọi là Việt Tấn Xã (VTX), cho biết thêm cái khó nhất của nghề báo bổ là dễ mắc sai lầm vì phải chạy đua với đồng nghiệp, cọng thêm với sự hăng say của nghị luận trong tư tưởng. Kỹ thuật truyền tin càng mau lẹ, sai lầm càng dễ mắc. Ông nói, nắng mưa là bệnh của trời, làm sai là bệnh của người thế gian. Vấn đề là có biết nhìn nhận những sai lầm đó để sửa chữu hay không? Đừng có tự cao tự đại, đừng cho mình là rốn của vũ trụ vì độc giả có người giỏi hơn, sang suốt hơn các ký giả và nên nhớ rằng sự hiểu biết của mình còn thấp kém.. Và “đừng  tự coi mình không bao giờ lầm lẫn. Không biết thì học thêm chớ có gì xấu”

Tinh Thần Trách Nhiệm

Cũng trong bài góp ý nói trên, nhà bình luận thời cuộc lão thành Việt Lang Quân còn viết trong lãnh vực nghị luận, những mục bình luận, xã luận hay phân tích thời cuộc cũng chỉ là những ý kiến cá nhân nêu ra để độc giả tùy nghi tham khảo chớ không thể là những bài xách động hay coi như kim chỉ nam cho độc giả phải theo. Nói lãnh đạo dư luận là coi thường sự phán đoán của dư luận. Dùng báo chí để vận động quần chúng là đúng còn nếu dùng báo chí để lãnh đạo dư luận là không hợp thời. Trong nghề truyền thông tuy chúng ta có những khác biệt về quan điểm nhưng lại có một nền tảng chính trị vững chắc: đó là tự do báo chí, tự do ngôn luận.

Về báo chí và đạo đức, ông cho rằng nó nằm trong những đạo lý thông thường về nhân phẩm và tư cách của con người. Cái đạo đức của tôi có khi không giống cái đạo đức của anh. Tuy nhiên, tất cả tùy thuộc vào chữ Tâm, nơi chứa toàn bộ năng lượng con người. Đó là tinh thần trách nhiệm. Ông nhắc đến một nhân vật của nhà văn Khái Hưng trong cuốn Tiêu Sơn Tráng Sĩ: Trần Quang Ngọc, một tráng sĩ  trong thời Mạt Lê  chống lại nhà Nguyễn Tây Sơn. Trẩn Quang Ngọc giả làm nhà sư hoạt động chung với nữ hào kiệt tài sắc vẹn toàn Nhị Nương. Tình chiến hữu sâu đậm nhưng vẫn trong sáng. Có người hỏi, Quang Ngọc đáp, “ta nhờ chiếc áo cà sa này để tranh đấu thì không nên làm cho nó nhọ nhem đi”.

Người làm báo có nên gắn bó vào một tổ chức nào không? Theo nhà báo Sơn Điền “người làm báo chuyên nghiệp nên độc lập về chính trị”. khi có mối liên hệ  có thể khó giữ được sự vô tư và trung thực. Vô tư ở đây không có nghĩa như một tấm hình chụp hay một cuốn phim thời sự mà vô tư là để có sự quân bình tránh những thiên lệch. Ông nói thêm “Độc lập không có nghĩa là trung lập. Trung lập chỉ là một thủ đoạn nhất thời, một nhu cầu hoàn cảnh, ở một cá nhân chỉ biểu hiện cho sự thiếu khả năng suy xét để xác định lập trường”. Tuy nhiên, các ký giả có quyền gia nhập bất cứ tổ chức nào có khuynh hướng chính trị hợp với lập trường riêng của mình.

Nhà báo lão thành Sôn Điền xác nhận, “Cũng như mọi ngành nghề khác, nghề làm báo có những nỗi vinh nhục, lúc vui lúc buồn. Thực tế cho thấy nghề viết báo nhiều buồn hơn vui. Sống bằng ngòi bút thật đạm bạc, không ai làm nghề viết báo viết văn mà làm giàu được. Chẳng những thế, nguời viết nhiều khi còn mang họa vào thân dưới những độ độc tài, thiếu tự do dân chủ.  Nếu vậy tại sao làm báo lâu như vậy “ Chính tôi cũng đã tự hỏi tôi. Có lẽ vì ngoài nghề viết báo tôi không biết làm nghề gì để kiếm sống nuôi gia đình. Và cũng có lẽ vì sự say mê lý tưởng và những giá trị cao quý của nghề làm báo.”

Ông tự nhận, những ký giả già thường hay nhìn đến tương lai nhiều hơn quá khứ. từ lâu tôi đã nghĩ đến những thế hệ kế tiếp. Tôi tin rằng những thế hệ đi sau vẫn có nhiều khả năng và tài giỏi hơn những thế hệ đi trước. Về kiến thức tổng quát,  con em chúng ta đang sống trong một môi trường tốt nhất cho sự học hỏi.   Và còn về kiến thức kỹ thuật báo chí, ở Mỹ cũng như ở nhiều nước không thiếu những trường dạy làm báo để con em chúng ta học hỏi nếu họ muốn đi vào nghề làm báo. Những trường dạy làm báo ở Mỹ tốt hơn và hiện đại hơn những trường dạy làm báo sơ khai trước đây ở miền Nam Viet Nam.  

Nền Tảng Báo chí Việt Nam

Trong  buổi chúc thọ 88 tuổi của nhà báo lão thành Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh tại San  José ngày 3/6/2009 ông cho biết việc canh cải kỷ thuật viết tin tại VTX thời VNCH đã chuyển đổi nền tảng báo chí Việt Nam. Ông nói: “ Đến năm 1965 ông Nguyễn Ngọc Linh từ Mỹ trở về làm Tổng Giám đốc VTX, ông cử tôi làm Tổng thư ký Tòa soạn VTX. Đây là thời điểm đáng chú ý nhất, vì ông Linh đã chuyển đổi nghề làm báo ở Việt Nam đã cũ theo thời Pháp, sang nghề làm báo về cách viết tin cũng như về kỹ thuật sang nghề làm báo có tính quốc tế hiện đại. Ông gọi tôi lên Văn phòng của ông và bàn với tôi về sự chuyện đổi đó. Ông muốn tổ chức một lớp huấn luyện phóng viên cấp tốc ngay tại VTX”.

Nhà báo Sơn Điền nói tiếp: Tôi ghi ơn ông Linh ở điểm này vì tôi phụ trách lớp huấn luyện đó nên tôi được ông Linh dạy tôi và cho tôi sách để học về nghề làm báo hiện đại ở Mỹ cũng như nghề làm báo nói chung ở các nước tân tiến trên thế giới.Vài tháng sau hai trường Đại học Việt Nam là Viện đại học Vạn Hạnh và trường Chính trị Kinh Doanh ở Đà Lạt cũng mở Phân khoa Cử nhân báo chí bốn năm. Đây là lần đầu tiên nước Việt Nam có trường Đại học Báo chí và tôi được mời làm giáo sư. Các sinh viên được đào tạo đã  góp phần xây dựng nền tảng nghề làm báo hiện đại của Việt Nam”. Kể từ đó, làng báo miền Nam trong các bản tin và các bài tường thuật – về hình thức-  đều chiụ ảnh hưởng bởi sự chuyển đổi này.

Sau ngày 1975 báo chí công sản cũng rập theo cách viết tin nói trên. Nhà báo Tống Văn Công, bút danh Thiện Ý, từng làm tổng biên tập ba tờ báo Lao động Mới, Người Lao động và Lao động, tác giả cuốn Đến Già Mới Chợt Tỉnh  xác nhận điều này qua bài Xa Lộ Thông Tin Báo Chỉ Còn Lề Phải nhân ngày Báo Chí Cách Mạng Việt Nam 21/6. Trong bài báo viết ngày 15/6/2009 ông còn cho rằng, Lý Quí Chung, Trần Trọng Thức và một số người làm báo thời trước, “là ông thầy đã góp phần to lớn đổi mới báo chí cách mạng Việt Nam”. Các bài báo của họ “có cách viết mới mẻ gần với sự thật hơn”; nhưng  không ai đánh giá đúng công lao của họ. Thiện Ý Tống Văn Công từ ngày 25-2-2014, đã chia tay với Đảng Cộng sản Việt Nam. 

Cũng trong trong buổi chúc thọ do cựu sinh viên và cựu nhân viên VTX tổ chức nhà báo Sơn Điền còn cho biết ông vào nghề báo là sự tình cờ, trong khi lúc còn niên thiếu chỉ ước mơ trở thành một nhà khoa học suốt ngày cặm cụi trong phòng thí nghiệm. Năm 1948 trốn về Hà Nội, đang ở nhà bồng con và tập dịch cuốn “The Good Earth”, ông gặp lại ông Trần Việt Sơn. Ông bạn họ Trần cho ông cuốn “ABC du Journalisme” của Pháp và huớng dẫn ông vào nghề báo. Cái nghề vừa làm vừa học. Ân nhân của ông qua đời vì càc chứng bệnh trong khi ở tù và cuốn sách bị mất đi vì chuyện bài trừ Văn Hóa “đồi trụy” năm 1977- 1978. Lúc đầu ông chỉ làm người phiên dịch các bản tin của Thông tấn xã Pháp (AFP).

Thành Lập Việt Tấn Xã  (VTX)

Đến năm 1952, nhà báo Sơn Điền cho biết tiếp, “đang làm thông tín viên chiến tranh cho Pháp tấn xã –  từ năm 1951 ở Huế – tôi vào Saigon, làm phóng viên cho VTX, cơ quan vừa mới được người cầm đầu Văn phòng AFP ở Saigon, ông Norjeu giúp chính quyền, do ông Trần Văn Hữu làm Thủ tướng, thành lập Thống tấn xã Việt Nam. Năm 1954, cụ Ngô Đình Diệm trở về nước, tôi với tư cách phóng viên đã ra tận Phi trường Tân Sơn Nhất đón cụ, được cụ cho tôi bài diễn văn đầu tiên của cụ để đăng trên VTX. Năm 1956, cụ Ngô lên làm Tổng Thống, tôi trở thành phóng viên đặc trách Phủ Tổng Thống đi theo cụ trong mọi cuộc kinh lý”. Sau 1963 tôi trở về Văn Phòng VTX ở Saigon làm Trưởng ban Pháp ngữ.

Nhà báo Sơn Điền còn cho hay, Tổng Giám đốc đầu tiên của VTX là cụ Đoàn Quang Tấn, Thạc sĩ Văn phạm tiếng Pháp.Từ năm 1952 đến năm 1953, ông Nguyễn Văn Tâm làm Thủ tướng, ông Hoàng Văn Cơ, từ Pháp về làm Tổng Thư ký đầu tiên của VTX. Tổng Giám Đốc cuối cùng là cố Giáo Sư Nguyễn Ngọc Bích lìa đời ngày 3/3/16 trên phi cơ đến Manila dự các buổi hội thảo về Biển Đông Nam Á và Tổng Thư Ký cuối cùng là nhà báo Bùì Ngọc Dung, mất tích trên đường vượt biên thời thập niên 80. Theo nhà báo Từ Nguyên Quốc trưởng Bảo Đại có ký một sắc lệnhh số 36 TT ngày 19/.9/1949 tại Hànôi ấn định việc tổ chức cơ quan Thông Tấn cho quốc gia Việt Nam do Bộ Thông Tin điều hành.

Tổng Thư Ký Việt Tấn Xã , chịu trách nhiệm ba ấn bản Anh, Pháp, Việt, với hơn trăm nhân viên. Cơ quan này hoạt động như một toà soạn, nhân viên coi nhau như anh em một nhà; ai cũng kính trọng quí mến nhà báo Sơn Điền và gọi ông bằng Anh. Sau 1975, ông bị đi tù 12 năm ở Gia Trung Pleiku, cùng với nhiều nhà văn, nhà báo, nhà thơ khác như với Nguyễn Sĩ Tế, Mặc Thu Nguyễn Đức Sinh, Dzõan Quốc Sĩ. Những người bạn đồng tù với ông đều thừa nhận tư cách và sự hiểu biết của ông. Hai ông bà sang Mỹ đòan tụ với các con năm 1992 ở San Jose’, lúc đó đã hơn thất thập, ông không dừng bút mà tiếp tục viết cho mục  Trước Thời Cuộc cho đến khi hết ngồi viết nổi. Người bạn đời mất trước ông bảy năm.

Tại sao không an dưỡng với tuổi già mà viết nhiều vậy? Ông nói vì có mối sầu vong quốc. Ông mượn lời nhà văn được gỉải Nobel năm 2000 Cao Hành Kiện để trả lời: viết cho dịu đi những nỗi thống khổ trong lòng. Để theo dõi thời sự, ngoài xem TV, Internet ông còn đọc nhiều loại sách báo ngoại quốc.Theo ông, báo mà không có tin tức thì không thể là báo.Tuy báo đọc không thể có tin sốt dẻo, đưa tin nhanh bằng breaking news của CNN, CBS, NBC, ABC ..hay Headline News của mấy đài phát thanh; nhưng báo đọc sẽ không thua báo nhìn (TV), báo nghe (Radio) và sẽ không biến mất.Tin nhanh cần; nhưng báo đọc cung cấp nhiều chi tiết làm nổi bật ý nghĩa thực sự của tin. Điều này chỉ có thể có với thời gian và lời bình của các nhà phân tách thời sự.

Ra hải ngoại năm 2007 ông cho xuất bản tuyển tập “ Những Mùa Xuân Trở Lại” và năm 2009 cuốn “Tâm Pháp Khí Công”.  Cụ Sơn Điền qua đời nhưng không mất, chỉ mờ dần thôi  như câu nói của Đại Tướng Douglas Mac Arthur Old Soldiers never die, They just fade away . Trong cuốn “Tâm Pháp Khí Công”, nhà bình luận thời cuộc cho biết nhờ tập luyện như những điều viết trong sách, tinh thần và thể xác ông còn kháng kiện, làm việc bình thường 6, 7 tiếng đồng hồ một ngày, trừ chủ nhật, “tôi chỉ làm có 4 tiếng”. Ông còn kể lại hồi trẻ ông cũng có học võ Thiếu Lâm; ở Nhật học “Kiếm đạo”, (Kendo), tìm hiểu về Nhu đạo, Thiền, nghiên cứu về Yoga, Hiệp khí đạo (Aikido) và Thái Cực Đạo của Đại Hàn. Ngoài ra, ông còn có để ý đến nhiều phương pháp luyện công, luyện khí bắt nguồn từ sự khai sáng của Đạt Ma Tổ Sư ở chùa Thiếu Lâm, liên quan tới Phật pháp.

Phan Thanh Tâm

California, 8/2023

29 BÌNH LUẬN

  1. “Hai cột Trụ(sic) của nghề baó…”???
    Khi nói đến Cột Trụ,tức là nói đệ́n một vật thể,một hình thể : Chăng̉ hạn cột trụ của cây viết thể thao thơì VNCH là ký giả thể thao Phan Như Mỷ,họăc giả Cột Trụ của giơí làm baó thờ trước Baỷ lăm là nh̀a văn Chu Tử v..v…
    Ý mà ông nhà baó (?)PTT ,sau khi đọc một đọan,muốn nói ở đây là hai đặc tính,không thể là” cột trụ” ,hai yếu tố quan trọng,cần thiết trong nghề làm báo,đoì hoỉ ngươì làm bạ́o ,bất cứ ai,phải có.
    Ở̉ đây ông PTT đã không phân biệt được “bản chất” vơí “hiện tượng ” mà còn bày đặt viết dài dòng,lên tiếng “dạy đơì “??? (tinh thần,đạo đức đoì hoỉ ngươì làm báo,viết báo cần phải có trong trí thức của họ để viết bài báo sao cho độc gỉả “thấy “tin tưởng…)
    Ngươì viết báo, mặc nhiên đaị diện tờ báo, hay một cơ quan truyền thông nào đó, cần phải có không những chỉ hai mà còn nhiều yếu tố lương thiện khác để xứng đáng làm kẽ .. “hướng dẫn dư luận”.(một điều rất “khó thấy” trong giơí làm truyền thông VN hải ngoại hiện nay.)

  2. Với bài này “78 năm cách mạng Tháng Tám: Sớm muộn đến lúc ĐCSVN phải thực hiện ‘quyền tự do dân chủ thực sự’ cho người dân” RFA đã chính thức trở thành 1 thành viên của nền báo chí Cách Mạng .

  3. Trích:”Tuy báo đọc không thể có tin sốt dẻo, đưa tin nhanh bằng breaking news của CNN, CBS, NBC, ABC ..hay Headline News của mấy đài phát thanh; nhưng báo đọc sẽ không thua báo nhìn (TV), báo nghe (Radio) và sẽ không biến mất.Tin nhanh cần; nhưng báo đọc cung cấp nhiều chi tiết làm nổi bật ý nghĩa thực sự của tin. Điều này chỉ có thể có với thời gian và lời bình của các nhà phân tách thời sự.”

    Điều nhận xét này của cố nhà báo Sơn Điền rất hay. Nhưng hiện nay con số nhà báo có “lương tâm” như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay so với hàng triệu nhà báo trên thế giới. Đặc biệt là những công ty truyền thông khổng lồ chỉ vì tiền, vì bị mua chuộc bởi khuynh hướng đảng phái để thu lợi nhuận nên họ bất chấp tất cả.
    Nhưng trước đây, đọc giả, khán thính giả không biết hay không để ý cho đến khi ông Trump lật tẩy sự láo khoét (fake news) của đám “báo đời” nầy như New York Time, US Today, CNN, MSNBC…thì mới thấy chúng nó đâu có thua gì Global Time của Tàu cộng hay báo Nhân Dân của Việt cộng, mà thậm chí còn gian manh tinh vi hơn nữa là khác. Rồi thì các Big Tech như Facebook, YouTube, Twitter…đua nhau lộng hành bịt miệng, che mắt người phản biện nếu không đúng mưu đồ của chúng, trong khi điều I hiến pháp ghi rõ quyền Tự do ngôn luận của người dân.
    Câu hỏi tại sao đám Truyền thông thổ tả nầy dám lộng hành và coi thường hiến pháp như vậy?
    Cũng dễ, bởi người xưa có câu: cha nào thì con nấy, cho nên chánh phủ Biden bị khống chế bởi đảng cộng sản trá hình Dân Chủ cấu kết với hệ thống truyền thông thổ tả thì dân Mỹ phải cam chịu thôi!

    • Anh ngố tới mức nào mà không thấy Foxnews bị kiện tội vu khống phải bồi thường gần $800 triệu? Bọn vô lương tâm chính là Foxnews, Newsmax, Tucker Carlson… từng là nguồn cung cấp tin tức cho bọn cuồng chứ gì nữa? Đừng giỡn với luật pháp Mỹ. Anh biết mẹ gì về hiến pháp Mỹ mà bi bô? Điều 1 hiến pháp là cái gì? Đúng là cuồng là phải ngu.

      • Ngố tới 100% nên cả chục năm trước đâu có ai nghe bọn “luật pháp” của đảng Lừa nói mẹ gì tới phó TT Biden, thằng con là Hunter và cả gia đình ăn hối lộ 2-30 triệu từ Ukraine, Nga, Tàu…?
        Nhớ lại lúc VNCH bị tụi CS đánh sắp tắt thở nên xin thêm 300 triệu để cầm cự mà Biden dứt khoát không cho – có lẽ lúc đó chỉ là nghị sĩ không chấm mút gì được nên cậu Biden không cho cũng phải, nhưng bây giờ là tt Biden nên chi ngọt gần trăm tỉ cho Ukraine để chống Nga không biết rồi đây cụ sẽ được “lại quả” bao nhiêu?
        Ồ lộn, hiến pháp của Lừa chỉ cho phép blm, antifa đốt nhà cướp của phải không?
        Thôi, nói thêm lại sợ lộn nữa bởi vì Bò đỏ với Lừa xanh dù sao cũng xài chung luật tương cận mà.

  4. Tồn tại 1 giới chuyên đánh lận con đen mọi khái niệm, 1 lực lượng thứ 3 v 2.0, những thứ Huỳnh Tấn Mẫm, Cao Huy Thuần, Dương Văn Đầy như lưu manh & quỷ quyệt hơn .Trong khi đó, “phe ta” vẫn dậm chân tại chỗ trong tư di. Chiện này hổng lạ . Bọn khốn nạn, chúng biết mình khốn nạn nên luôn tìm cách để evolve, adapt để thích nghi với từng giai đoạn, trong khi vẫn kiên định với bản chất khốn nạn . Vì, contrary to popular beliefs là họ bị nhồi sọ, chỉ cần “khai trí” là họ lại nhìn thấy ánh sáng . Only a very few, ngay cả trong giới học thuật, consider the option that them actually believe in the Đamn thing. Trong khi những người ở phía “đúng” thường tự mãn nên đâm ra lười trong tư di, hổng theo kịp với con tắc kè .

  5. Lỗi typo nên gửi chữ in đậm.
    Gửi lại với mẫu chữ nhỏ.

    Trả lời cho montaukmosquito. một còm cuối. Hãy đọc và suy nghĩ những gì tôi đã viết trong bài này. Nếu đã hiểu thì không còn cần hỏi vớ vẩn.

    — Không phải đụng chạm gì cả mà là câu hỏi về cá nhân một người vắng mặt mà tôi không biết nên tôi không trả lời.

    — Bộ chính trị là hang ổ của bọn cầm quyền sinh sát người dân VN và sự sinh tồn của đất nước và dân tộc nên phải nói vào chỗ cần nói. Nhưng những ai đã là cộng sản, vào đảng rồi, với lời thề bảo vệ tổ quốc của đảng thì không có người cộng sản nào tốt vì nếu tốt đã không đi theo cộng sản phản bội lại đất nước và dân tộc. Bất cứ người cộng sản nào mà nghe tên Lê Duẩn tuyên bố đánh người VN cho Tàu và cho Liên Xô thì phải biết xấu hổ và nhận ra quân đội nhân dân là quân tay sai phản bội dân tộc và phải từ bỏ cộng sản.

    • Bác hổng nên trả lời, vì “thần khẩu hại xác phàm”. Trong giới in my circles, slip of the tongue hổng phải là 1 cái lỗi, its when the truth come out

      Những gì bác (lỡ) nói ra tell a tale different than những gì bác (cố) giải thích . try too Đamn hard, it show

    • Bộ các chị chả là cái gì cả nếu hổng có nguyên bộ xậu từ trên xuống dưới thực hiện những chỉ đạo từ bộ các chị . Đại hội Tours có sai, nhưng hổng có toàn bộ những thứ từ đó cho tới bi giờ, hổng có những con ốc, con vít, hàng ngàn hàng triệu, hàng chục triệu con người ủng hộ đại hội Tours thì cái sai của đại hội Tours cũng chỉ nằm ở Tours. The End. Nhưng ngay cả nếu có thể gọi là “cái sai của đại hội Tours” nhưng bi giờ nó là như thế này thì phải bảo là tại ai, nếu hổng phải là every Phúc Kđinh single one of them? Biện hộ cho bất cứ 1 cá nhân nào tham gia thực hiện “cái sai của đại hội Tours” chính là biện họ cho chính “cái sai của đại hội Tours”, kính trọng bất cứ 1 cá nhân nào tham gia thực hiện “cái sai của đại hội Tours” chính là kính trọng chính “đại hội Tours”.

      Như bác nói, hổng có Cộng Sản tốt . Vậy thì kính trọng những thứ Cộng Sản rặt, rùi đánh đồng chúng với VN thì phải gọi là gì ? Nam Hàn biết phân biệt trí thức của riêng họ & đám cuội Bắc Hàn, chính vì vậy họ mới tồn tại được cho tới ngày nay . Nguyễn Thị Thanh đang làm thay đổi chuyện đó .

      Why the Phúc hễ mỗi lần dân Việt nhúng tay vô chiện gì, thứ đó đều turn to xít ?

  6. Trả lời cho montaukmosquito</b. một còm cuối. Hãy đọc và suy nghĩ những gì tôi đã viết trong bài này. Nếu đã hiểu thì không còn cần hỏi vớ vẩn.

    — Không phải đụng chạm gì cả mà là câu hỏi về cá nhân một người vắng mặt mà tôi không biết nên tôi không trả lời.

    — Bộ chính trị là hang ổ của bọn cầm quyền sinh sát người dân VN và sự sinh tồn của đất nước và dân tộc nên phải nói vào chỗ cần nói. Nhưng những ai đã là cộng sản, vào đảng rồi, với lời thề bảo vệ tổ quốc của đảng thì không có người cộng sản nào tốt vì nếu tốt đã không đi theo cộng sản phản bội lại đất nước và dân tộc. Bất cứ người cộng sản nào mà nghe tên Lê Duẩn tuyên bố đánh người VN cho Tàu và cho Liên Xô thì phải biết xấu hổ và nhận ra quân đội nhân dân là quân tay sai phản bội dân tộc và phải từ bỏ cộng sản.

  7. Quân đội nhân dân của Nguyễn Phú Trọng ngày nay mà cộng sản gọi là quân đội nhân dân, nó không phải của VN mà là của đảng cộng sản Ba Đình Hà Nội. Khi đảng cộng sản tuyên bố “Ta đánh cho Trung Quốc, cho Liên Xô” thì cái quân đội này chỉ là một đạo quân đánh thuê cho ngoại bang và là một quân đội phản bội đất nước và dân tộc.

  8. Đất nước VN là của tiền nhân để lại, KHÔNG phải của cái quân đội đội quần của Hồ và Giáp kiếm được. Phải hiểu cho rõ như vậy. Và phải nói là từ ngày cái quân đội đội quần này ra đời, nó đã giết chết hàng triệu thanh niên hai miền Nam Bắc VN. Chẳng có gì là kỳ tích vì nó đánh giết người VN cho Tàu và cho Liên Xô. Chỉ khi nào thức tỉnh quay về với dân tộc bảo vệ đất nước, dẹp tan cái lăng Ba Đình và bè lũ cộng sản Hà Nội thì đó mới là kỳ tích, là hậu duệ của tiền nhân, của dân tộc. Không làm được vậy mà chỉ lo bảo vệ cái đảng cộng sản tham nhũng thối nát bán nước hại dân thì đời đời quân của Hồ và Giáp bị lịch sử và dân tộc nguyền rủa.

    • Thế cái “đội quân” này thì sao ? Trích Phạm Xuân Nguyên về Nguyên Ngọc, thần tượng văn học của Tưởng Năng Tiến

      “Nguyên Ngọc trước hết đã là người lính. Người lính trong nghĩa đen nghĩa hẹp của từ. Năm 1950, nghĩa là ở tuổi 18, ông đã nhập ngũ, làm một người lính, đi trong hàng quân hành tiến của lực lượng vũ trang cách mạng. Người lính trong nghĩa rộng của từ, một người đấu tranh cho nền độc lập tự do của dân tộc, cho hạnh phúc ấm no của nhân dân

    • Tiếp nữa nha

      “Năm 1962 khi vào chiến trường miền Nam trực tiếp tham gia cuộc kháng chiến lần thứ hai, Nguyên Ngọc lấy bút danh Nguyễn Trung Thành để chiến đấu bằng ngòi bút … Bút danh Nguyễn Trung Thành của Nguyên Ngọc, theo tôi nghĩ, được đặt để bày tỏ một niềm tin, một quyết tâm, một tấm lòng. Chính dưới tên gọi đó ông đã có bài tùy bút nổi tiếng Đường chúng ta đi khẳng định ý chí tiến công cách mạng của nhân dân Việt Nam trước sức mạnh quân sự của đế quốc Mỹ. Ông kể: Ông viết bài tùy bút này như một lời hịch, lời hiệu triệu quân dân, theo gợi ý của đồng chí Võ Chí Công khi đó là chính ủy khu Năm rằng thời chống quân Minh ta đã có bài Bình Ngô thì thời nay chống Mỹ ta cũng cần phải có một bản hùng ca tráng khí như vậy. Nguyên Ngọc – Nguyễn Trung Thành đã viết với tất cả sự hào hùng lãng mạn của ông và đất nước hồi ấy. Bây giờ đọc lại bài tùy bút đó những ai đã đi qua con đường chiến tranh vẫn thấy xúc động và tự hào”

    • Trao đổi vậy cũng đủ rồi. Montaukmosquito hãy hỏi Nguyên Ngọc hoặc hỏi người viết về Nguyên Ngọc để tìm câu trả lời.

  9. Since Tưởng Năng Tiến & trí thức hải ngoại xính chiện trích các trí thức “Việt Nam”, dù là Cộng Sản, tớ trích Tiến sĩ Nguyễn Ngọc Chu về “Việt Nam”, ở đây là “Quân đội Việt Nam”

    “Quân đội Việt Nam đã làm nên những kỳ tích qua 3 cuộc chiến tranh khốc liệt trong 70 năm gần đây. Đó điều tự hào không chối cãi”

    “Việt Nam” này là “Việt Nam” nào vậy, thưa các bác ? Tớ não phẳng nên nghĩ đ ra

  10. Lũ khốn việt cộng và tay sai giờ này mà còn nói chuyện đạo đức của Hồ và cách mạng sao? Hãy nhìn mà nếu có mù thì hãy nghe cho rõ. Đạo đức của tên Hồ nô lệ tay sai Liên/Tàu: Một là cướp chính quyền; hai là cải cách ruộng đất giết đồng bào VN và người đã giúp mình; ba là giết vợ đợ con. Ba tội ác này bao hàm hàng ngàn những tội ác khác mà Hồ và đảng cộng sản đã và vẫn còn đang gây ra cho dân tộc VN.

    Có thằng cộng sản nào có đạo đức trong cái bộ chính trị của bọn chúng? Toàn là một lũ phản bội, vong ân bội nghĩa, tham nhũng quyền lực, ăn không từ một cái gì của dân.

    • “Có thằng cộng sản nào có đạo đức trong cái bộ chính trị của bọn chúng?”

      Thế những người Cộng Sản nằm ngoài bộ các chị thì sao ạ, những người Cộng Sản đó có đạo đức không ? Since tập hợp những người CS trong bộ chính trị là hổng có đạo đức, thì ngoài bộ các chị là sao ạ ?

      Và nhận định CS trong bộ các chị thì hổng có đạo đức, nhìn rộng ra toàn bộ những người Cộng Sản ở VN, miễn là hổng ở trong bộ các chị, có 1 xác xuất, dù khiêm tốn, rằng hiện diện 1 tập hợp những người Cộng Sản có đạo đức, vd cô giáo đảng viên biết tự trọng . Hence, you just chứng minh dù là Cộng Sản, cũng vẫn có những Cộng Sản tốt .

      Như vậy, tùy theo tư di của mỗi người mà hình ảnh người Cộng Sản tốt có thỉa là Cộng Sản chân chính, & ngược lại, càng thoái hóa aka xa rời lý tưởng Cộng Sản, lại càng vô đạo đức như tập hợp những người Cộng Sản trong bộ các chị

      Kết luận cúng cùi, lý tưởng Cộng Sản là cao đẹp . Và xa rời, thậm chí phản bội nó là xấu xa

      Ai chống Cộng hay chống chống Cộng ở đây vậy cà ?

  11. Đọc nhận định của Tiến sĩ “Việt Nam” (nào các bác tự biết lấy) Phạm Quý Thọ trên RFA

    Chủ tịch Hồ Chí Minh (1890-1969) từng viết: … Nó là đạo đức mới… không vì danh vọng của cá nhân mà vì lợi ích chung của Đảng, của dân tộc, của loài người”, và nhấn mạnh về tầm quan trọng: “Người cách mạng phải có đạo đức, không có đạo đức thì dù có tài giỏi mấy cũng không lãnh đạo được nhân dân.” Vị chủ tịch đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà đã thực hành và thể hiện như tấm giương đạo đức cách mạng theo văn hoá nho giáo, truyền thống dân tộc kết hợp với tư tưởng Mác -Lênin.

    “Đạo đức cách mạng” được ‘xây dựng’ trong suốt quá trình lịch sử cách mạng đấu tranh chống phong kiến, chống đế quốc, giành độc lập dân tộc, xây dựng chủ nghĩa xã hội

  12. Như vậy, khi RFA & các báo đài hải ngoại viết “Nhà nước Việt Nam”, & “quốc kỳ Việt Nam” có nghĩa đây là nhà nước & quốc kỳ chính thức đại diện cho Việt Nam, bất kỳ tư tưởng nào

    • Dù là Cộng Sản . Só zi, thiếu cái đó có người phàn nàn .

      Và đây là kiến thức & đạo đức của làng báo nhà mềnh .

      Oh, có kể tới kiến thức & đạo đức của Phạm Trần khi ổng lo sốt vó cho sự tồn vong của Nhà nước Việt Nam hông ?

  13. Đúng là vẫn luôn có hai VN. Hay nói chính xác hơn là luôn có hai tư tưởng: VN tự do và VN cộng sản, ngay trong đất nước VN. VNCH nay đã không còn nhưng con người mang tư tưởng tự do vẫn còn, và đặc biệt là văn hóa VNCH vẫn tồn tại và đánh chết văn hóa cộng sản.

    Không trách được có nhiều nhầm lẫn khi gọi chung là VN vì về mặt lãnh thổ và địa lý chỉ có một VN nhưng người dân đa số thích tự do và dân chủ theo Mỹ hơn là theo cộng sản. Chính vì vậy mà bọn cầm quyền Hà Nội lo mất ăn mất ngủ, sợ có một ngày mở mắt thức dậy giống như Liên Xô.

    Cũng không có nhóm thân Mỹ hay thân Tàu mà chỉ có chính sách đu dây để giữ quyền lực và chế độ cũng như tài sản của bọn chúng. Phải hiểu vô sản ở đây là người dân vô sản, còn tài sản quốc gia là tài sản của bọn cầm quyền cộng sản. Bất cứ khi nào bọn cầm quyền có khuynh hướng ngả thêm một bước về bên Mỹ thì dân chúng VN đều thích vì nó là một bước tiến gần hơn nữa quyền lực của chúng bị đe dọa và lung lay. Chúng ta hay nói VC không dám gần với Mỹ vì sợ phật lòng Tàu. Có chắc vậy không? Quan điểm này hoàn toàn không đứng vững mà sự thật là VC sợ dân chúng theo Mỹ và áp lực dần dần, dẫn đến chế độ sụp đổ. Chính Tàu Cộng cũng sợ điều này nên không muốn VC ngả về Mỹ. Nhưng nếu không ngả về Mỹ để cân bằng thế đu dây giữ chế độ thì cũng sợ thằng Tàu Cộng chiếm trọn đất nước VN như các chư hầu khác và lúc đó chính người dân VN sẽ đứng lên hỏi tội cái đảng cầu vinh theo giặc. Đường nào cũng phải về La Mã, chỉ là thời gian vì nó là xu thế của thời đại. Văn minh hơn thì bắt buộc sẽ phải có thay đổi. Đó là quy luật của tạo hóa và nhu cầu của cuộc sống con người. Đã đổi mới rồi thì không thể quay trở lại. Nó sẽ bị bánh xe nghiền nát.

  14. Nói chi thì nói ! Báo mà ăn lương nhà nước là ” vất đi”rồi! Ăn-cơm-chúa-múa tối ngày hoăc Báo nói láo ăn tiền ! Đó là những câu nói mỉa mai của Dân,đối với Báo chí trươc và sau 1975 ,cả 2 Miền. Riêng Báo chí Miền Bắc còn tệ hơn: Báo đời-Báo Dân-Báo cô…Báo chó-đẻ.Báo chùi đít… Đó là nền báo chí của những thằng như Lý quý Chung-Trần trọng Thức ( chồng Kim Cương).Cả 2 Thằng tôi đều biết! Báo chó gì ,HCM hiếp dâm không thèm đăng. HCM giết bà Nguyễn thị Năm ân nhân của chúng,củng không thèm đăng. Báo chó gì, tác phẩm Trần dân Tiên là HCM củng không thèm đăng.Báo ỉa gì Lê văn Tám nhân vật bịa d8a85t ,củng không thèm nói… Tất cả đó công lại có phải là Báo đời ,ăn hại không?? Cuối cùng báo Đổ mười viết tắt : ĐM./!

  15. Làm thầy/cô giáo thì phải dạy học; nghề báo cũng vậy, không viết báo đưa tin thì không gọi là nghề báo.

    Viết báo trong xã hội tự do mà nói tâm và trí thì vẫn chưa đủ mà còn phải khách quan. Đây là cái khó nhất cho nghề làm báo vì ở bên nào hoặc chiến tuyến nào, khi đưa tin, tính khách quan khó đứng vững trong con người làm báo. Đó mới chỉ là đưa tin chứ chưa nói tới bình luận. Chẳng có tính trung lập khi lập trường chính trị khác nhau. Các đài TV Mỹ hiện nay cũng vậy. Khi bạn muốn giữ vững lập trường chính trị thì tự nó đã đánh mất cái tâm. Bạn không thể nói tôi đang sống ở Washington tự do đưa tin trung thực và khách quan về chế độ cộng sản độc tài và ngược lại, như bọn phản chiến, bọn thân cộng, bọn ăn cơm quốc gia nhưng thờ ma cộng sản, bọn vì tiến, vì lợi ích. Thử nhìn lại cuộc chiến tranh VN, có bao nhiêu người làm báo đưa tin khách quan về VNCH mà lập trường và quan điểm chính trị khác nhau? Tới tận ngày nay, chiến tranh đã chấm dứt, vẫn chưa có ai viết trả lại sự thật tại khách quan về tinh thần chiến đấu bảo vệ sự tự do cho thế giới của người lính VNCH và tại sao Miền Nam bị mất.

    Còn trong xã hội độc tài cộng sản thì tâm trí coi như không có, nó được thay bằng nghiệp vụ chính trị, hồng hơn chuyên, sai đâu viết đó, bắt im là phải im, bắt viết là phải viết. Đó có phải là nô lệ?

  16. Ủa, ở đây có lộn hông ? Khi nói tới báo chí, giáo dục hay bất cứ thứ gì của “Việt Nam”, ai còn xem mình là người Việt đều nghĩ đây là loại “Việt Nam” Xã hội chủ nghĩa . VNCH là thứ mọi người, kể cả TẤT CẢ mọi người đều hổng nghĩ là đã tồn tại nữa .

    Nhớ bài đăng trên viet-studies của đồng chí tiến sĩ cựu-Trần Hữu Dũng, mà đồng chí í khen là có trí thức, có câu ý là “Việt Nam” chưa bao giờ có 1 quan hệ tốt với Mỹ, rùi 1 bài nữa, “Việt Nam” chưa bao giờ được hưởng nền dân chủ thực sự . Hiện giờ thì “nền giáo dục Việt Nam” từ thời Gs Tạ Quang Bửu tới nay ngay trên bô (full of) xít

    Thiệt tình, những bài nói về 1 cái “Việt Nam” đã hoàn toàn bị gột bỏ khỏi tư di cộng đồng hổng có tốt cho hòa giải hòa hợp 1 tẹo nào cả . Để xem Huy Đức sẽ viết về “báo chí Việt Nam” là 1 thứ hoàn toàn khác hẳn cái của khỉ này cho mà xem nhá

    Có nghĩa tồn tại 2 “Việt Nam”. Somebody gotta point it out, rite?

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Tên