Khóc tập thể

22

Hồi tôi còn trẻ, tôi đã có trải nghiệm về câu nói sau đây trong dân gian: Chửi thuê khóc mướn. Chửi thuê là chuyện có thật, nó gián tiếp thay cho công lý. Kiện không được thì chửi cho bõ ghét. Đào bới mả cha người ta, dòng họ từ tam đại, tứ đâị mà chửi. Còn khóc mướn là do khi có đám ma, gia đình neo đơn thì thuê người đến khóc mướn. Hễ có khách đến vãng lai thi một đám đàn bà rống lên ai oán.

Đặc biệt hai nghề này đều dành riêng cho giới phụ nữ.

Tưởng rằng nghề này nay đã mai một. Không, không phải vậy. Nó còn phát triển mà cấp độ cả nước. Nó không là mướn mà tình nguyện.

Tỉ như cái chết của ông Kim Jong-il, ngày 17/12/2011 mà theo xướng ngôn viên đài phát thanh Bình Nhưỡng “Ông chết vì làm việc lao lực quá sức”. Mãi đến ngày 19/12/2011 mới được thông báo chính thức ra bên ngoài. Đó là thói thông tin theo thông lệ của các nước cộng sản giống như cái chết của Hồ Chí Minh trước đây.

Xin chia buồn cùng gia đình quý quyến họ Kim mà ba đời đều là lãnh đạo vĩ đại, lãnh đạo đáng kính yêu.

Cũng xin chia buồn với các vị lãnh đạo VN vì mất đi một người bạn độc đảng, độc tài! và xin chia vui một cách thầm lặng với nhân dân Bắc Hàn.

Dựa theo bà Nguyễn Thị Lợi, phu nhân Đại sứ Việt Nam tại Bình Nhưỡng trả lời phỏng vấn của đài BBC cho thấy được sự giả dối và nước mắt của người cộng sản như thế nào:

“Bà kể rằng kể từ khi bà sang Bình Nhưỡng, bà đã thấy người dân Bắc Hàn ‘vô cùng yêu thương kính trọng’ hai vị lãnh tụ của họ.

“Hai cha con [Kim Il-sung và Kim Jong-il] đều vĩnh viễn nằm trong trái tim của người dân Triều Tiên dù [Kim Il-sung] đã chết cả chục năm nay,” bà nói và cho biết thêm rằng người dân Triều Tiên cũng có tình cảm tương tự với Kim Jong-un, người sẽ kế vị cha lãnh đạo Bắc Triều Tiên.

Giải thích lý do tại sao Kim Jong-un lại được tôn sùng dù anh ta vẫn còn trẻ và chỉ mới xuất hiện trên chính trường Triều Tiên, bà Lợi nói đó là vì anh ta cùng một gia đình với Kim Il-sung và Kim Jong-il.

“Họ đều cùng một tư tưởng, một ý chí thống nhất từ Chủ tịch Kim Nhật Thành [Kim Il-sung] cho đến cháu,” bà giải thích.

Về tình hình Bắc Hàn sau khi Kim Jong-il qua đời, bà Lợi nói bà tin rằng sẽ ‘không có biến động gì lớn’.

“Tới giờ này dù Chủ tịch Kim Nhật Thành [Kim Il-sung] đã mất từ lâu nhưng toàn bộ ý chí, phương thức lãnh đạo cũng đều như khi [Kim Il-sung] còn sống,” bà nói, “Dù Kim Jong-il mất và Kim Jong-un lên thay thì vẫn thế thôi.”

Bà nói tiếp là:

Bà nói thời gian bà ở Bình Nhưỡng bà đã ‘tận mắt nhìn thấy những thành quả của nhân dân Triều Tiên’.

“Tình hình Triều Tiên vẫn phát triển, rất tốt. Người dân lạc quan và tin tưởng vào sự lãnh đạo của chủ tịch [Kim Jong-il].”

Bà nói là dù kinh tế Triều Tiên rất khó khăn nhưng ‘người dân hoàn toàn vô tư’.

“Họ xây dựng một công trình trên 20 tầng chỉ trong vòng một năm mà đã thấy sừng sững,” bà nói, “Tất cả mọi người đều đoàn kết vừa lao động vừa hát.”

Bà Lợi nói bà rất ấn tượng với chương trình biểu diễn nghệ thuật Arirang hoành tráng mà bà có dịp chứng kiến ở Bình Nhưỡng: kéo dài ròng rã từ tháng 8 đến tháng 9 tại một sân vân động có sức chứa 16 vạn người, tức là lớn gấp đôi sân vận động Tổ chim ở Bắc Kinh.

Bà gọi đó là một chương trình ‘vĩ đại’ và không thể tưởng tượng một đất nước còn gian khổ như Triều Tiên lại làm được như vậy.

Trong khi đó sự hiểu biết của thế giới bên ngoài về bắc Triều Tiên thật sự ít ỏi.

Căn cứ theo những gì bà vợ đại sứ VN phát biểu thì đất nước Triều Tiên phải được coi là một thứ thiên đàng hạ giới: Có ba lãnh tụ cha truyền con nối đều được dân chúng kính yêu. Kinh tế thì vẫn phát triển rất tốt. Dân chúng thì vừa lao động vừa hát. Nhưng lại kèm theo một câu ngớ ngẩn: Kinh tế mặc dù khó khăn mà người dân vẫn vô tư …

Thực sự có đúng như nhận xét của bà Nguyễn Thị Lợi hay không?

Triều Tiên là một nước hầu như khép kín với thế giới bên ngoài. Ít ai có cơ hội hội thăm viếng Triều Tiên. Tôi có một người bạn có chồng làm việc ở Triều Tiên cho Liên Hiệp Quốc từ nhiều năm nay, mới đầu bà đồng ý cho tôi phỏng vấn bà, nhưng cuối cùng bà sợ hãi không muốn tiết lộ điều gì về đất nước này, vì sợ liên lụy.

Ngay cả trong đám tang ông Kim Jong-il, lãnh đạo Bắc Hàn cũng không có chủ trương tiếp đón đại diện ngoại giao đoàn các nước, cấm không cho người nước ngoài dự tang lễ.

Vào thập niên 1990, kinh tế Bắc Hàn như các nước cộng sản khác với chính sách tập thể hóa nên hầu như bị phá sản vì tập trung vào kỹ nghệ nặng, nhất là việc tăng cường quân lực. Nông nghiệp không đủ nuôi dân chúng. Dân chúng rơi vào cảnh nghèo nàn, đói ăn. Nam Hàn đã có lúc phải viện trợ nhân đạo cho Bắc Triều Tiên để tránh nạn đói. Việc viện trợ này đôi khi qua trung gian LHQ.

Tuy nhiên, vì cấm cửa với thế giới bên ngoài nên người ta thật sự không được biết có những cuộc Thanh trừng như cuộc đại thanh trừng ở Liên Xô năm 1930 hay không? Có những cuộc Cải cách ruộng đất hay các Cuộc Cách Mạng Văn Hóa đã từng xảy ra tại các nước cộng sản như Trung Quốc hay Việt Nam mà hằng triệu người đã là nạn nhân bị giết, bị thanh trừng, bị tù đầy hay không? Người ta cũng không biết nạn đói xảy ra ở Triều Tiên như thế nào? Có bi thảm như ở Trung Hoa mà nay được tiết lộ ra do những người trong cuộc viết lại như tác giả Tân Tử Lang đã làm hay không?

Tờ Vietnam.net, số ra ngày 22/12/2011 có đưa ra được một số hình ảnh hiếm hoi về một số bức ảnh do hãng Thông tấn trung ương Bắc Hàn chụp lãnh tụ Kim Jong-il. Xem những bức hình này thật đến khó tin là mười bức hình như một đều cùng một kiểu chụp theo một khung nhất định hình chữ nhật, xếp hàng ngay ngắn từ thấp tới cao, ngay hàng thẳng lối như một rừng người được trồng thẳng đứng, cùng một y phục, cùng mầu sắc mà cả trăm người đứng cứng ngắc như những bức tượng gỗ.

Những hình ảnh đó nói lên tính cách quản lý người một cách đồng bộ, điều kiện hóa từ tư tưởng đến hành động, biến trăm người, vạn người cũng chỉ là một người- từ y phục, từ cử chỉ điệu bộ cứng nhắc trầm trọng, từ sắc thái bên ngoài biến những con người thành những cỗ máy biết di động của bộ máy Đảng.

Thật đáng sợ cái bộ máy Đảng đó. Đó là nét trổi bật nhất của chế độ cộng sản Bắc Hàn qua những hình ảnh do chính họ đưa ra bên ngoài.

Di sản để lại của Kim Jong-il là một đất nước đã có thời kỳ tự cô lập với cả Liên Xô và Trung cộng và những chính sách kinh tế mà kết quả là những trận chết đói hàng triệu người trong số 24 triệu dân.

Nhưng muốn hiểu rõ được những thảm cảnh ấy ở Bắc Hàn, có lẽ chỉ cần một cách gián tiếp đọc lại những gì đã xảy ra ở Trung cộng. Nó nhắc nhở người ta đến những trận đói xảy ra tại nước Tầu những năm 1958-1962 trong giai đoạn Bước Đại Nhảy vọt (Great Leap Forward) mà theo Frank Dikötter trong Mao’s Great Famine có khoảng 45 triệu người dân Trung Hoa đã là nạn nhân chết vì chính sách này.

Một con người như Mao Trạch Đông với chính sách kinh tế đại nhảy vọt đã để hàng triệu người chết đói (Tân tử Lăng đưa ra con số 37,55 triệu thay vì 45 triệu) những thảm cảnh chết đói đọc lại mà thấy rùng rợn đến không tin được.

Con số 37,55 hay 45 không mấy thay đổi gì về thực trạng về nạn đói ở Trung Quốc. Điều quan trọng là người dân Trung Quốc đã chết đói.

Đọc Mao’s Great Famine của Frank Dikötter, ta chỉ thấy những con số trừu tượng, nhưng đọc Tân Tử Lang trong Ngàn Năm công tội, ta mới thấy hết được sự tàn bạo ghê rợn, độc ác, giả dối, quỷ quyệt của họ Mao.

Nó là sư tập hợp chủ nghĩa Marx với cái căn tính độc ác của Tần Thủy Hoàng, Hitler, Staline cộng lại.

Chú thích của người viết: Cuốn Mao Trach Đông, Ngàn năm công tội của Tân Tử Lăng mới đầu được ấn hành tại Hồng Kông, năm 2007, sau đó được chính quyên cộng sản VN, thông qua Thông Tấn xã VN dịch và in năm 2009 ghi rõ “tài liệu tham khảo đặc biệt”. Nghĩa là chỉ dành riêng cho một số người được tham khảo Nó đã bị lọt ra ngoài. Tiếng Quê Hương đã lợi dụng hoàn cảnh cuốn sách bị cấm lưu hành trong nước để xuất bản nó tại Hải ngoại nhờ đó cuốn sách được nhiều người bên ngoài tìm đọc hơn là người trong nước. Phải cám ơn chủ đích của Tiếng Quê Hương.

Cuốn sách muốn tố cáo tội ác của Mao Trạch Đông thể hiện cái ác tính của con người thông qua những chính sách tàn bạo ấy.

Những câu chuyện kể lại là những chuyện có thật xảy ra tại nước Tầu.

Nó minh chứng cho tội ác của con người, của chế độ ấy một cách không chối cãi được.

Xin hãy đọc đoạn văn Tân Tử Lăng kể lại trong: Mao Trạch Đông, Ngàn năm công tội:

“Vương giải phóng là người đầu tiên phát hiện vụ ăn thịt trẻ con .. Đêm ấy, Vương cùng hai người đi tuần, thấy một giải khói từ mái nhà bần nông Mạc Nhị Oa. Họ chia nhau bao vây, rồi đồng loạt nhảy vào nhà, nổ một phát súng cảnh cáo: “Tất cả ngồi im”. Đèn dầu được châm lên.

Nhà Nhị Oa có 8 nhân khẩu, đã chết đói 2, còn 6, nhưng lúc này chỉ thấy có 5. Thành viên thứ 6 là bé gái Thụ tài 3 tuổi vừa bị giết, xẻ thịt, đang luộc trong nồi … Trong lúc tổ tuần tra tìm giây trói can phạm, Nhị Oa và mấy đứa con lao vào cướp thịt Thụ Tài, ăn ngấu nghiến. Lãnh đạo quyết định im vụ này …Thế là nạn ăn thịt trẻ con lan tràn.

Do trọng nam khinh nữ, họ chỉ ăn thịt bé gái. Không chỉ ăn thịt mà còn ghiền vụn xương ăn cho bằng hết. Kẻ nhẫn tâm thì làm thịt con ngay tại nhà. Kẻ mềm yếu thì “đánh đổi với hàng xóm”, trao con cho người khác, mang con người khác về làm thịt.

Một số xã viên “nhìn xa trông rộng”, đi bắt trẻ con ở vùng lân cận về ăn, hoặc gài bẫy trẻ con như bẫy thu, kể cả dùng một loại thuốc nổ xưa dùng để bẫy sói: trẻ nhỏ nhặt được chiếc “kẹo” cho vào miệng nhai liền phát nổ tan tành, khi gia đình hay tin tìm đến thì chỉ còn lại vũng máu.”

Trích Tân Tử lang, Mao Trạch Đông, ngàn năm công tội, trang bìa sau…

Thảm cảnh nạn đói ở nước Trung Hoa có điều gì khác biệt với thảm trạng người dân chết đói ở Bắc Hàn?

Những giọt nước mắt khóc thương lãnh tụ

Một đất nước được cai trị bởi những nhà độc tài chẳng khác gì những tên bạo chúa, vậy thì vì lý do gì được dân chúng thương tiếc khi chết?

Theo đài BBC cho biết có khoảng 5 triệu dân Bắc Hàn – một phần năm dân số Triều Tiên đã ra đường để khóc thương lãnh tụ của họ.

Người ta tự hỏi đâu là những giọt nước mắt thật và đâu là giả? Tâm lý quần chúng thật phức tạp. Phải chăng đa số kinh sợ, làm theo đám đông, khóc theo để tránh tai họa.

Những giọt nước mắt cũng đã từng được dành cho chủ tịch Staline khi ông này qua đời. Dĩ nhiên là nước mắt dành cho Staline không chảy nhiều như khi chủ tịch Mao Trạch Đông qua đời. Theo Tân Tử Lang:

“0 giờ 10 phút ngày 9/9/1976, Mao Trạch Đông qua đời. Tang lễ được tổ chức vô cùng trọng thể. Trong 7 ngày quốc táng, 30 vạn quần chúng đến viếng. Ngày 18/9, khoảng một triệu người đến dự lễ truy điệu tại quảng trường Thiên An Môn.”

Trích Tân Tử Lăng, Ngàn năm công tội, trang 293

Đọc lại những trang sử đẫm máu dưới thời Mao Trạch Đông, ba năm Đại tiến vọt có 37.55 triệu người chết, 10 năm Đại cách mạng văn hóa có 20 triệu người chết. Chưa kể những công thần của Mao Trạch Đông số phận họ như thế nào? Chu Ân Lai, Đặng Tiểu Bình, Lâm Bưu, Trần Nghị, Lưu Thiếu Kỳ, Bành Đức Hoài, Bành Chân, Vương Hồng Văn, Trương Xuân Kiều?

Lâm Bưu và Lưu Thiếu Kỳ bị chính Mao ám hại chết. Chu Ân Lai thì cả đời lúc nào cũng sợ Mao ám hại. Cho đến lúc ông ốm nặng gần chết trước khi vào phòng mổ còn kêu to lên để chứng tỏ lòng trung thành với Mao lãnh tụ.

Sự ra đi của hai vị nguyên soái Bành Đức Hoài và Hạ Long cũng là nước cờ mà Mao Trạch Đông muốn gạt họ ra khỏi ảnh hưởng quyền lực của họ trên con đường chính trị của ông ta.

Còn số phận Đặng Tiểu Bình thì sao? Nó còn tồi tệ hơn Chu Ân Lai một bậc. Trong cuốn: Cha tôi Đặng Tiểu Bình, tác giả Mao Mao là con gái Đặng Tiểu Bình đã dành một phần không nhỏ của cuốn sách để viết về: Những năm tháng cách mạng văn hóa mà trong đó Đặng Tiểu Bình và cả gia đình phải gánh chịu những oan nghiệt như thế nào.

Riêng số phận Giang Thanh sau khi Mao Trạch Đông chết thì tòa án Tối cao Trung Quốc xử tử hình bà vào ngày 25/1/1981.

Xử tử hình Giang Thanh là một cách gián tiếp xử tử hình Mao Trạch Đông vì bà chỉ làm theo lệnh của MTĐ. Cuối cùng thì bà đã tự xử bằng cách thắt cổ tự vận trong nhà tắm vào ngày 14/5/1996.

Tôi ghi nhận một câu nói để đời của Giang Thanh trước tòa án, một câu nói có ý nghĩa lịch sử và lý giải toàn bộ cái căn tính của các chế độ cộng sản như sau:

“Tôi là con chó của chủ tịch, chủ tịch bảo tôi cắn ai, tôi cắn người đó.”

Giang Thanh nói tiếp:

“Việc gì bây giờ các vị cũng đổ lên đầu tôi. Trời đất ơi, làm như tôi là người khổng lồ ba đầu sáu tay vậy. Tôi chỉ là một cán bộ lãnh đạo của Đảng, tôi đứng về phía Mao Trạch Đông! Bắt tôi, xét xử tôi là phỉ báng chủ tịch Mao Trạch Đông!”

Trích Tân Tử Lăng, Ibid, trang 296.

Câu nói của Giang Thanh trước tòa, tại số 7 đường Chính Nghĩa, Bắc Kinh cho thấy quan tòa và 880 người ngồi ghế dự thính trong đó có các bà như phu nhân của Bành Đức Hoài, Hạ Long, La Thụy Khanh, Lưu Thiếu Kỳ… Tất cả đều là những con chó lớn, chó nhỏ trong 27 năm cầm quyền của Mao Trạch Đông (từ 1949-1976).

Cho nên, chúng ta không nên lấy làm về Những giọt nước mắt của người dân trong chế độ cộng sản. Bà Nguyễn Thị Lợi đã trả lời BBC một cách ý nghĩa như thế này:

“Giống hệt như trước kia bác Hồ mất, mọi người dân đều mến thương vô hạn.”

Tôi cũng nhìn lại cảnh tượng các thiếu nhi “cháu ngoan bác Hồ” khóc đẫm nước mắt, thấy cảnh tượng các bà nhà quê khóc lăn lộn, thấy thủ tướng Phạm Văn Đồng, ông Trường Chinh, Lê Duẩn không dấu được những giọt lệ thương tiếc về cái chết của Hồ Chí Minh.

Dở lại những tin tức về đám ma Hồ Chí Minh vào năm 1969 được biết có hơn 100.000 người tới dự. Có hàng triệu người VN đã khóc và thương tiếc về sự ra đi này.

Có điều gì giống nhau, điều gì tương tự về đám tang Staline, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Kim Jong-il?

Hình như có một chiều tỉ lệ thuận là càng độc tài gian ác thì càng có nhiều người dân thương tiếc, rơi lệ khi lãnh tụ ra đi.

Phải chăng vỗ tay là một biểu diễn nhất trí tập thể mà người dân đã được học tập kỹ càng. Bảo vỗ tay thì vỗ tay, bảo hoan hô thì hoan hô, bảo đả đả thi đả đảo!

Vậy thì có gì là lạ về hiện tượng khóc tập thể! Chúng ta đã từng chứng kiến hàng triệu người dân trong các nước cộng sản cùng vỗ tay, cùng hoan hô, cùng đả đảo thì nay nếu có hàng triệu cùng khóc có điều chi khác biệt?

Bảo khóc thì khóc – thi nhau khóc nữa, ai có thể khóc to hơn nữa.

Đó một hiện tượng vô thức tập thể của đám đông đã được thuần hóa. Đó là phản xạ tự nhiên theo như thí nghiệm con chó của Pavlov. Con chó hễ cứ nghe tiếng chuông thì tự nhiên nó chảy nước miếng, sau khi đã được thuần hóa. (Sau tiếng chuông thì cho chó ăn. Những lần sau chỉ cần đánh tiếng chuông là chó chảy nước miếng dù không cho ăn).

Nói một cách mỉa mai thì không lẽ toàn thể dân Bắc Hàn đều là những con chó đã được thuần hóa sao? và rồi nhân dân VN thời đại Hồ Chí Minh trước đây cũng vậy sao?

Nhưng cụ thể và chính xác nhất, tôi khẳng định bà vợ Đại sứ VN tại Bắc Hàn hiện nay là một trong những con chó ấy. Một con chó biết đi khóc mướn nữa!

Để nói một cách hí lộng, nhẹ nhàng hơn, tôi xin lấy lại tranh vẽ của BaBui với lời bình phẩm.

Dân Bắc Hàn đang lên đồng tập thể. Vâng. Họ đang lên đồng tập thể. Trong đó Việt Nam- thời đại Hồ Chí Minh- không loại trừ.

22 BÌNH LUẬN

  1. Chuyện buồn cười là mấy ông luật sư gốc Việt đang bàn luận chuyện nhà Sản Việt theo luật nào và có thẩm quyền bắt Putin giao cho tòa ICC hay không rồi diễn giải tùy luật của nhà sản Việt. Thế luật nào cho phép Tô Lâm qua nước Đức nước Thái bắt cóc người không cần thông qua luật quốc tế cũng như luật nước sở tại? Quý vị chưa nghe câu nói của nhà sản: “Luật là Tao và Tao là luật” sao? Đâu cần diễn giải và bàn luận. Bọn nhà sản chúng và Putin đang ăn mừng ở Hà Nội đó.

  2. Từ ngày bị tòa án hình sự quốc tế kết tội diệt chủng vì gây ra chiến tranh thì Putin chỉ dám đi tới 3 nước cộng sản Tàu, Hàn và Việt. Và cũng thật là tréo ngoe, trong khi tới hai nước sản kia thì Putin xin viện trợ vũ khí đạn được để tiếp tục chiến tranh với Ukraine nhưng với nhà Sản Việt thì Putin lại bàn chuyện bán vũ khí cho Hà Nội. Vũ khí trong nước Nga không sản xuất đủ để nuôi cuộc chiến thì Putin lấy gì bảo đảm có để bán cho Hà Nội đây?

    Hà Nội nói nhà Sản Việt không phải là thành viên của tòa án hình sự quốc tế nên không có nghĩa vụ phải bắt Putin khi ông tới VN. Cả đám nhà sản lớn nhỏ đều coi luật pháp quốc tế như củ khoai muốn ăn muốn liệng bỏ cũng được. Nếu một ngày nào đó nhà Sản Việt bị Sản Tàu đánh thì Sản Việt đừng có mà kêu gọi quốc tế trợ giúp.

    Sản vẫn là Sản, dù lớn dù nhỏ cũng là Sản và chỉ sinh ra Sản.

    Mỹ và các nước khác đừng có mong Sản sẽ thay đổi. Đường lối ngoại giao cây tre của Sản Việt chỉ là một sự trá hình để phòng ngừa sự trở mặt của Sản Tàu lại đánh như trong quá khứ. Như Putin của Nga đang đánh Ukraine để chiếm đất mà trước đó hai nước này cũng là cộng sản. Nhìn lại thì cộng sản chỉ đánh những nước cộng sản hoặc đã từng là cộng sản.

    Kiểu ngoại giao cây tre của Sản Việt để được làm bạn với các nước tự do, mong có được sự che chở nếu như bị Sản Tàu đánh nhưng đường lối chính trị thì hai nước sản này luôn là một mà còn lại là “vận mạng tương quan”. Hai nhà sản cùng vận mạng tương quan vậy thử hỏi nếu Sản Tàu bị đánh thì Sản Việt bênh ai và đứng về bên nào? Nhà Sản bọn chúng sống chết với nhau vậy chúng sẽ theo Sản nhà chúng hay theo Tự Do?

    Hôm nay nhà Sản Việt đang ăn mừng tiếp đón tên tội phạm diệt chủng Putin tới thăm mà Mỹ và các nước mới chưng hửng chỉ biết mở mắt nhìn. Ngoại giao cây tre của nhà Sản Việt là vậy đó. Tòa án nào, nước nào kết tội được bọn nó?

    • Hôm nay nhà Sản Việt đang ăn mừng tiếp đón tên tội phạm diệt chủng Putin tới thăm mà Mỹ và các nước mới chưng hửng chỉ biết mở mắt nhìn. Ngoại giao cây tre của nhà Sản Việt là vậy đó. Tòa án nào, nước nào bắt tội được bọn chúng nó?

  3. Được gọi là trí thức thì phải hiểu cộng sản. Hay nói ngược lại, không hiểu biết cộng sản thì không đủ để coi là một người có trí thức.

    Xã hội dưới chế độ cộng sản KHÔNG CÓ TRÍ THỨC mà chỉ có những kẻ chạy theo cộng sản làm tay sai cho chúng.

    • Tùy cách hiểu thía lào là Cộng Sản, & cho cách hiểu của mình là di nhứt đúng

      Rùi có cả những cách hiểu “hổng cần bít Cộng Sản là gì, chỉ bít Cộng Sản là thía lày” nữa .

      Xít chó lâu ngày sẽ thành bơ, Cộng Sản lâu ngày sẽ thành trí thức . Đồng “viễn xứ” với you mến mộ cả Hồ Cương Quyết, và bác cũng đã 1 thời cách đây (hoàn toàn) hổng lâu …

      • Thằng Tàu Chệt muỗi Tàu sủa bậy
        VIETNAMERICA 19/06/2024 at 16:06
        Thằng Tàu Chệt muỗi Tàu chứng minh được không?
        Source?

    • Kể vài “cách hiểu” của dân Việt zìa Cộng Sản

      – Theo những bút nô của RF Phúc Kđinh A thì Cộng Sản/XHCN là những kẻ tính toán lời lỗ đến lòi mắt, coi tất cả đều là hàng hóa commodity kể cả những thứ thiêng liêng như Thần-Phật, thích car money, thích tiền, thích ăn sang mặc đẹp, thích xế xịn … Trong khi Thích Minh Tuệ là 1 thứ chân Tăng, nói theo 1 còm trên này, Vô Sản Chân -hổng phải “chuyên”- Chính

      – Trí thức trong nước thì xem Cộng Sản là làm hại 1 đảng viên 56 tuổi Đảng, gây khó dễ cho những trí thức đảng viên có công với Cách Mạng, phản bội tư tưởng Hồ Chí Minh, theo Trung Quốc, lơ huyền (chuyện) ái Mỹ … Trong khi among them thì ca tụng nhau là Cộng Sản chân chính, xem “những người Cộng Sản thời xưa” là mẫu mực của mọi thứ .

      – Những hội đoàn bên này thì mong mún liên kết hoặc/và tôn vinh những trí thức trong nước đang đấu tranh để Đảng hổng còn ăn thịt con đẻ của mềnh nữa

      – Babui vẽ tranh cán bộ ăn uống thừa mứa trong khi dân nghèo thì bị đá đít . Tựa hình-như “Đầu năm đá đít vô sản”

      … Vô thiên lủng lun . Now tell me WTF you think Cộng Sản is. Oh, và check xem quan niệm của riêng mình zìa Cộng Sản là thía lào, có quái đản bằng những gì tớ liệt ra hông .

      Cộng Sản đã trở thành tiềm thức gòi con ạ . Mồm thì nói chống nhưng hành động hổng khác gì . Good the Phúc luck trong chiện tìm ra cách để giải quyết vứn đề mang tên Việt Nam

      • Nói theo 1 người, hổng nên xem Việt Nam là 1 vấn đề cần giải quyết, mà nên xem VN là 1 thứ để trải nghiệm

        Me, i would like to make it worse cho những người mún “trải nghiệm” VN. One way 2do it

      • Thằng Tàu Chệt muỗi Tàu sủa chống cộng
        Thế sao con không dám chửi dog hồ Chó minh, dog Mao trạch đông?

  4. Bành Đức Hoài là người đưa Hồ Chí Minh vào Việt Nam . Chu Ân Lai phụ trách tình báo, Khang Seng dưới quyền ổng . Chu Ân Lai cũng là 1 người bạn rất thân của Chủ tịch Hồ Chí Minh

    Trước khi OSS gửi The Deer Team xuống hỗ trợ Hồ Chí Minh, toàn bộ đều do tướng Bành Đức Hoài & quân đội Trung Quốc đảm nhiệm, kể cả vụ trả phi công Mỹ cũng là 1 tính toán giữa Bành Đức Hoài & Hồ Chí Minh

  5. “Ba vợ Đai sứ VN ở Bình nhưởng là một con chó”! Vơ Đai sứ là “con chó’ thế còn gì để nói nửa ! Tôi có hỏi một Bà ở ngoài Bắc ;” Lúc Ông Hồ chết chi có khóc không ? và có mắc cở khi nhìn lai ,bây giờ mình đang ở Mỹ không ?” Bà ta trả lời lúc đó nhà em ở tỉnh Thái Bình, hầu hết dân khóc “Bác” ở Hanoi “.Không khóc không đươc.Muốn chết sao k khóc ?Có điều mà Ông NVL,quên không nói,khóc củng có “cò mồi”. Mấy thằng cán bô trung kiên,cháu Bắc cụ ở trong Đoàn thanh niên CS HCM đươc phân công đến các nơi làm “cò mồi để khóc”,y chang ,mấy thằng chơi bài 3 lá ở bến xe Bình Đông,có mấy thằng cò mồi.Chỉ khi sach túi rồi mới biết ,té ra lổi tai mình đánh theo mấy thằng-cò-mồi! Xả hôi CS giống hết vây.Đấn chết mới biết,mình ngu. Cám ơn Ông NVL đả cho moi người xem bức ảnh “khóc” của CS.

  6. Khóc tập thể chỉ là một trong nhiều “tính ưu việt” của chế độ cộng sản. Ngoài “khóc tập thể” còn có ăn tập thể, sống tập thể, hát tập thể, nói tập thể vân vân và vân vân và thập chí là ị tập thể và chết tập thể. Cái gì cũng tập thể vì bị chế độ cộng sản tuyên truyền bắt buộc cái gì cũng phải cũng thể hiện tính tập thể thì mới là con người xã hội chủ nghĩa.

    Cái gì của dòng họ Kim cũng đều vĩ đại. Sống cũng vĩ đại và chết cũng là một vĩ đại vì được lịch sử ghi chép lại. Kim Jong-nam cũng là con cháu dòng máu họ Kim và là anh của Kim Jong-un nhưng bị chính Jong-un giết chết anh mình vì cái ngai vàng.

    Tính “tập thể” thường tạo nên sức mạnh, cái mà chế độ xã hội chủ nghĩa cộng sản luôn cần phải có để xây dựng, và giết tập thể là điều kiện và đủ để chúng cai trị.

    • Con người bình thường thì sẽ cảm thấy bị tù túng . Nhưng nếu luyện tập được tới độ Thích Minh Tuệ, buông bỏ TẤT CẢ, cả bản ngã cá nhưn của mình, thì mọi chiện nói chung cũng bình thường lém .

      Đảng nên dùng Thích Minh Tuệ như 1 tấm gương, chỉ cần giới hạn ảnh hưởng đại chúng của ổng

      • Thằng Tàu Chệt muỗi Tàu
        câu nói để đời của Giang Thanh trước tòa án, một câu nói có ý nghĩa lịch sử và lý giải toàn bộ cái căn tính của các chế độ cộng sản như sau:

        “Tôi là con chó của chủ tịch, chủ tịch bảo tôi cắn ai, tôi cắn người đó.”

          • Thằng Tàu Chệt muỗi Tàu ngu
            Con không đọc bài viết? Bố Trích từ bài viết ra.
            Con không đọc mà con sủa bậy.
            Sao ngu vậy con?

  7. Người dân chẳng lên đồng tập thể đâu. Mịa, sống trong chế độ đó, kiểm soát, theo dõi lẫn nhau, nên phải làm giống nhau.

    Ai dám làm khác? Chả có mấy người. Nếu sống trong chế độ thời Hồ Chí Minh còn cai trị thì cũng phải khóc thôi, nếu được lệnh ngầm là phải khóc thương. Không khóc như người khác, hoặc là khóc to hơn, vật vã hơn người khác là đêm về sẽ lo lắng bị bắt. Cai trị bằng bạo lực nó là như vậy. Điều này có gì khó hiểu!

    Cái gì cũng tự nguyện, cũng xung phong,… Toàn giả dối, đóng kịch. Chuyện này cũng đâu có gì lạ.

    • Những người tự nguyện, xung phong … phần lớn đều trở thành những người đáng kính trọng cả . Họ trở thành những gương sáng cho thế hệ trẻ noi theo, và chúng noi theo thật

      Bình thường thì chả ai viết được “Đất Nước Đứng Lên” hay “Hà Nội Ta Đánh Mỹ Giỏi!” như Nguyễn Tuân được đâu . Níu ai nghi ngờ Nguyễn Tuân giả vờ, hãy đọc ổng bức xúc vì người ta muốn biên tập sách của ổng .

  8. Đồng chí trăm nicks yêu Bác, đúng, phải kín đạo như in the closet. Nhưng its love nevertheless

    Van Do 02/09/2018 at 8:13 am
    Ghét cay đắng CS có 2 loại
    – Loại 1 coi Nguyễn Tất Thành là cách mạng, nhưng chết năm 1932, bị đánh tráo bằng Hồ Tập Chương, sau đổi tên là Hồ Chí Minh; đang được CS ca ngợi. Ca ngợi tới mức nhân loại chỉ có một người như vậy
    – Loại 2, coi Nguyễn Tất Thành từ đầu chí cuối là phản dân, hại nước… cho đến chết vẫn nghĩ đủ mọi cách phản dân mình và hại nước mình. Loại người này thì khắp vũ trụ cũng chỉ có một.

    Ý của thằng trăm nicks là mún mọi người vưỡn kính trọng Hồ Chí Minh, như 1 người có công, nhưng bình thường như mọi người, đầy đủ hỷ nộ ái ố dục, để mọi người thấy gần gũi hơn . Thay vì như 1 ông thánh

    • Để bít rằng nó có xử dụng trăm nicks nhưng ngôn ngữ thì khó mà lẫn được lém .

      Capacities của 1 người, as of now, max là 7, đang ngồi trong nhà tù liên bang vì tội lừa tiền, tình … với phụ nữ . Hắn lừa được 7 người, với số tiền lên khoảng 4 tr đô . Nhưng tới người thứ 8 thì bị khủng hoảng tâm thần, vì không còn giữ được các identities riêng biệt . Chính vì vậy, người thứ 8 đâm ra nghi ngờ, đem ra cảnh sát . Cảnh sát đem lên Liên Bang FBI, tóm hắn

      Về spies thì nghe nói, kỷ lục là 15, thuộc về 1 nhân viên của Mossad. Không bị tóm nên hổng bít 1 người như zị, với training, sẽ giữ được handle bao nhiêu

    • Thằng Tàu Chệt muỗi Tàu không dám chửi dog hồ Chó minh
      Kaka Kaka nhục nhã
      montaukmosquito 19/06/2024 at 00:51
      “Ngàn đời được lưu danh!”
      Níu nghe lời trí thức nước nhà, đấu tranh để Đảng trường tồn cùng đất nước & dân tộc thì cái thứ “Ngàn đời được lưu danh!” đã, đang & sẽ là Nguyễn Văn Trỗi, Võ Thị Sáu, Lê Văn Tám, Lê Anh Xuân …

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Tên