Trung Cộng và nền hòa bình Á Châu

20
Ảnh mang tính minh hoạ. Nguồn The Diplomat

Thời Mao Trạch Đông

Mao là người gây dựng nên chế độ Cộng Sản Trung Hoa.  Ông là Chủ tịch đảng từ 1943 tới khi chết năm 1976, lãnh tụ CS các nước thường cầm quyền cho tới chết. Mao Trạch Đông cũng là người thống nhất nước Tầu, là người đem chủ thuyết CS về, sáng lập chủ nghĩa Mác Lê theo kiểu Tầu, gây nhiều cuộc chiến tranh, cách mạng tàn phá đất nước và gây nhiều bất hạnh cho nhân dân.

Tháng 10-1934 Tưởng Giới Thạch đem 50 vạn quân bao vây khu Xô Viết Trung ương khiến Mao phải tiến hành cuộc Vạn lý trường chinh gian khổ vượt gần 10 ngàn cây số suốt một năm trời tới tỉnh Thiểm Tây ở phía bắc. Họ di cư lên miền Bắc để được CS Nga giúp đỡ.

Trong cuộc nội chiến Quốc Cộng, Mao tiêu diệt được 144 sư đoàn thiện chiến của QDĐ. Cuối năm 1948, Tưởng cử bà phu nhân Tống Mỹ Linh sang Mỹ xin viện trợ nhưng họ lờ đi không đáp ứng.

Ngày 1 tháng 10 năm 1949, Mao Trạch Đông đánh thắng Tưởng Giới Thạch thành lập Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa. Cuối năm 1949 Tưởng và 2 triệu Quốc Dân Đảng chạy ra đảo Đài Loan. Dư luận Mỹ lên án Tổng Thống Truman, một chính quyền Dân Chủ đã để mất Trung Hoa. Trong khi CS Xô Viết lấy được kho vũ khí khổng lồ của Nhật giúp CS Tầu, phía Mỹ không giúp Quốc Dân đảng đủ sức chống địch, lệ ủng hộ Truman từ 70% xuống còn 35%. Dân Chủ thời nào cũng bỏ rơi đồng minh, năm 1975 bỏ Sai Gòn và bây giờ lại bỏ Kabul.

Có tài liệu nói sau Thế chiến, cán cân quân sự nghiêng về Mao. Chủ lực quân của họ tăng lên 1 triệu 2 và 2 triệu du kích.  Nga Xô đã giúp CS Tầu nhiều vũ khí lấy được của Nhật tại Mãn Châu. QDĐ chống quân Nhật hồi Thế chiến thứ hai đã bị mất nhiều đơn vị tinh nhuệ trong những trận đánh lớn, trong khi ấy CS Tầu ít thiệt hại, họ ít đụng chạm Nhật. Sau Thế chiến Mỹ không thực sự giúp Tưởng thắng Hồng quân vì vai trò chống Nhật của QDĐ đã hết (1)

Mao Trạch Đông chiếm được Hoa lục làm lệch cán cân quân sự quốc tế của hai phe CS và Thế giới tự do đã đưa tới các cuộc chiến đẫm máu khác ngay trong năm sau. Ông đã gây nên nạn đói đầu thập niên 60. Từ 1949-1958 Mao thực hiện cải cách ruộng đất. Kế hoạch Nhẩy vọt 1958-60 đưa tới hậu quả tai hại, chủ trương nhẩy vọt từ nông nghiệp sang kỹ nghệ lớn. Mao đã gây nạn đói cho khoảng 20, 40 triệu người bị chết đói. Mao đã biến nước Tầu thành một địa ngục đói khổ tang thương thê thảm, đây là một sự sai lầm của lịch sử đã lựa chọn Mao. Ông ta phạm tội chống nhân loại ấy thế mà vẫn được sùng bái, thờ phụng… thực là một điều quái gở, chỉ có ở nước Tầu.

Cuối đời, Mao Trạch Đông đã thấy rõ sự thực phũ phàng cũa Xã hội chủ nghĩa, một con đường đói khổ và từ ngày 21/2/1972, hình ảnh Mao Chủ Tịch bắt tay Tổng Thống Đế Quốc đã thay đổi cả một kỷ nguyên. Nước Tầu đi vào con đường làm ăn với tư bản, không còn chiến tranh, loạn lạc. Thời “Đại nhẩy vọt” Mao 60 tuổi, thời Cách mạng văn hóa Mao 70 tuổi và khi bang giao với Mỹ Mao 80 tuổi.

Sau Mao Trạch Đông, các lãnh tụ CS Trung Hoa liên tiếp nhau Hoa Quốc Phong (1921-2008), Đặng Tiểu Bình (1904- 1997), Giang Trạch Dân (1926), Hồ Cẩm Đào (1942) đều lo cải cách kinh tế, chỉ riêng Đặng Tiểu Bình có gây cuộc chiến tranh tại biên giới Việt-Hoa năm 1979, một cuộc chiến tranh giữa các chế độ CS. Nói chung  họ ôn hòa, theo đúng tôn chỉ hòa bình, đổi mới kinh tế mà Mao đã đặt đường đi từ 1972. Riêng Giang Trạch Dân được coi là khát máu nhất, ông ta đàn áp, giết hại Pháp Luân Công tàn bạo, bán nội tạng của phạm nhân y như dưới thời Đức Quốc Xã. 

Kinh tế tăng trưởng

Nước Trung Hoa đói khổ lần đầu tiên được xuất hiện trên TV, báo chí Mỹ và Tây phương tháng 2/1972: Đường phố Bắc Kinh toàn xe đạp và xe bò… nay cũng tại nơi đây và những thành phố lớn, những tòa cao ốc, building mọc lên  như nấm, đường phố sáu hàng toàn xe hơi bóng loáng.

Các nhà lãnh đạo CS Trung Hoa chấp nhận đồng lương rẻ mạt của giới Tư bản, trong khi các nhà tài phiệt Mỹ, Nhật, Âu Châu, Pháp, Anh, Đức và cả Đài Loan… chỉ biết nhắm mắt bóc lột cái khối nhân công rẻ mạt của nước Tầu. Trung Hoa đỏ rất kiên nhẫn, họ chịu khó kiếm tí cơm thừa của tư bản để từ từ vươn lên như ta thấy ngày hôm nay, một nước chết đói nay trở thành một nền kinh tế đứng thứ hai trên thế giới.

Trong mấy thập niên, kinh tế Trung Hoa đã tiến thật mạnh, tỷ lệ tăng trưởng trung bình 10 chấm khiến Tổng sản lượng kinh tế (GDP) của họ nay (2021) là hơn 16 ngàn tỷ Mỹ Kim, bằng hơn một nửa của TSL Mỹ (hơn 22 ngàn tỷ), hiện nay Trung Cộng là nền kinh tế lớn thứ nhì trên thế giới.

Nhìn về quá khứ ta thấy

Năm 1952 Tổng sản lượng Trung Cộng rất khiêm tốn, chỉ có 30 tỷ Mỹ kim thôi, đến 1962 tức mười năm sau TSL tăng khiêm tốn lên 47 tỷ, năm 1972 tăng 113 tỷ, năm 1983 (10 năm sau) tăng thành 304 tỷ. Trong 30 năm (1952 -1983) TSL của họ tăng tư 30 tỷ tới 304 tỷ, từ bạc chục tới bạc trăm.

Mười năm sau tức 1993 TSL của họ tăng lên 619 tỷ, bước sang thập niên 2000 kinh tế của họ bắt đầu nhẩy vọt, 10 năm sau tức 2003 TSL lên 1,660 tỷ (một ngàn 660 tỷ), tới 2013 lên 9,611 tỷ (9 ngàn 611 tỷ) và bây giờ lên hơn 16 ngàn tỷ (2)

So sánh Tổng sản lượng Mỹ-Hoa từ 1970 tới nay ta thấy Hoa Lục tiến rất nhanh từng thập niên

Năm 1970 TSL Mỹ là 1,075 tỷ. TSL Trung cộng  chỉ có 89 tỷ

Năm 1980 TSL Mỹ 2,862 tỷ. TSL TC lên 305 tỷ

Năm 1990 TSL Mỹ 5,979 tỷ,   TSL TC lên 398 tỷ

Năm 2000 TSL Mỹ 10,284 tỷ, TSL TC lên 1,214 tỷ

Năm 2010 TSL Mỹ 14,964 tỷ, TSL TC lên 6,066 tỷ

Năm 2015 TSL Mỹ 18,036 tỷ, TSL TC lên 11,158 tỷ…

(GDP in the United States and leaders)

Về tỷ lệ tăng trưởng ta thấy từ 1992 tới đầu thập niên 2000 tăng trưởng khoảng hơn 10 chấm, từ 2002 tới 2012 cũng vậy, hơn 10 chấm, nhưng từ 2012 tới nay chậm lại từ 7.9 tới 6.9. Từ ngày theo kinh tế thị trường vào năm 1978, Trung Cộng là một trong những nước có nền kinh tế tăng trưởng nhanh nhất thế giới

Tuy nhiên các địa phương có khynh hướng lấy điểm với Trung ương và họ thường tăng con số báo cáo, trên thực tế không cao như vậy.

Kinh tế Hoa Lục nay dựa trên xuất cảng, năm 2017 tổng cộng 2.26 ngàn tỷ (Mỹ Kim), trong đó  94% là hàng sản xuất công nghiệp tới các nước theo tỷ lệ: Mỹ 18.3%, khối Liên Âu 16.1%, Hồng Kông 13.8%, Nhật 6.1%, Nam Hàn 4.5%, các nước khác 41.2% (theo Wikipedia)

Hoa Lục nhập cảng 1.84 ngàn tỷ theo tỷ lệ Liên Âu 13.1%, Nam Hàn 10%, Nhật 9.2%, Đài Loan 8.8%, Mỹ 8.5%, các nước khác 50.4%

Người ta nói nay họ là một công xưởng lớn sản xuất đồ tiêu dùng cho cả thế giới. Peter Navarro, tác giả cuốn Death by China đã nhận định Trung Cộng vi phạm mậu dịch quốc tế bằng trợ cấp xuất cảng bất chính, chính sách tiền tệ ma mãnh khiến hàng Tầu tràn ngập thị trường Hoa Kỳ (illegal export subsidies and currency manipulation, effectively flooding the U.S. markets”).

Ông nói các công ty Mỹ không thể cạnh tranh với Trung Cộng được vì họ không cạnh tranh với các công ty Tầu mà phải cạnh tranh với chính phủ Trung Cộng ((American companies cannot compete because they’re not competing with Chinese companies, they’re competing with the Chinese government.”) 

Thời Tập Cận Bình (Xi Jinping)

Họ Tập thuộc hàng Thái Từ đảng, con cháu của đảng viên cao cấp, trong một năm trời, ông ta đã thiết lập cơ cấu chính trị cho nước Tầu CS. Họ Tập nay trở lại thời kỳ độc tài cá nhân Mao, Đặng.

Sinh năm 1953 hiện là nhà lãnh đạo tối cao Trung Cộng, Tổng bí thư đảng, Chủ tịch nước, Chủ tịch Quân ủy trung ương thuộc thế hệ lãnh đạo thứ năm, ông ta giữ hầu hết các cức vụ lớn then chốt. Năm 2002 Tập Cận Bình (TCB) đậu Tiến sĩ luật, vào Trung ương đảng năm 2007, năm sau 2008 Phó chủ tịch nước. Tháng 10/2010 được bầu làm Phó chủ tịch Quân ủy trung ương, cơ quan chỉ đạo quân đội. Tháng 11/2012 Tập được Trung ương đảng bầu Tổng bí thư, rồi Chủ tịch Quân ủy. Ngày 14/3/2013 ông được bầu làm Chủ tịch nước.

Tập Cận Bình ủng hộ phát triển kinh tế thị trường, thận trọng cải cách chính trị, duy trì lãnh đạo của đảng là cần thiết để ổn định xã hội, ông là người cứng rắn trong các vấn đề quốc tế. Tập mở chiến dịch chống tham nhũng từ quan trên tới cấp nhỏ mà người ta gọi là “đả hổ, đập ruồi” (root out tigers and flies). Các nhà quan sát cho rằng ông là nhà lãnh đạo nhiều quyền lực nhất kể từ thời Đặng Tiểu Bình.

Họ Tập chủ trương “Kinh tê cấp tiến nhưng Chính trị bảo thủ”. Văn thư phổ biến trong nội bộ đảng 2013 cảnh báo những tư tưởng Tây phương như dân chủ, nhân quyền, xã hội dân sự. Ông ta nhìn nhận tính chất tối cao của đảng CS thống trị Trung Quốc, nghĩa là chủ trương độc tài. Triều đại của họ Tập bắt giam các nhà bất đồng chính kiến, củng cố sức mạnh chính trị để lãnh đạo nền kinh tế lớn.

Về Kinh tế, ông thừa hưởng sự phồn thịnh từ các nhà lành đạo trước: Hoa Quốc Phong, Đăng Tiểu Bình, Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào. Nhiều nhận định cho rằng Tập trở lại chính sách chuyên chính, độc đoán từ thời xa xưa, kiểm duyệt, thắt chặt kiểm duyệt truyền thông, internet. Chính sách đối ngoại cứng rắn khiến các nước láng giềng e ngại, ưu tiên hàng đầu của Tập Cận Bình là củng cố quyền lực.

Ông ta tập trung quyền lực giống như Mao và Đặng trước đây và thực sự trở thành nhà độc tài giống chính sách độc tài cá nhân theo kiểu Staline. Nhưng vấn đề đặt ra là giữa Thế kỷ 21 mà Tập Cận Bình trở lại thời kỳ Mao, Đặng có thực hiện được lâu dài hay không? So với Mao Trạch Đông và Đặng Tiểu Bình thì tài cán, kinh nghiệm của họ Tập chẳng nghĩa lý gì.

Trong khi Mao Trạch Đông năm 1931-34 được bầu làm Chủ tịch chính phủ lâm thời, sau lại bị phe phái gạt ra ngoài. Tháng 10-1934 Tưởng Giới Thạch đem 50 vạn quân bao vây khu Xô Viết Trung ương khiến CS Tầu phải mở đường máu tiến hành cuộc Vạn lý trường chinh gian khổ vượt gần 10 ngàn cây số suốt một năm trời tới tỉnh Thiểm Tây ở phía Bắc lập căn cứ mới. Mao và các đồng chí phải di cư lên miền Bắc để được CS Nga giúp đỡ. Rồi chiến tranh chống Nhật, chống Quốc Dân Đảng, cuối cùng chiến thắng 1/10/1949 tuyên bố thành lập Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, bao nhiêu năm gian khổ để xây dựng sự nghiệp cho CS Trung Hoa.

Họ Đặng cũng ba chìm bẩy nổi: năm 1966 thời Cách mạng văn hóa, Đặng Tiểu Bình bị phê phán là theo chủ nghĩa tư bản, bị cách mọi chức vụ.  Tháng 3/1973 ông  trở lại Bắc Kinh được phục hồi, được bầu vào Ban chấp hành Trung ương đảng rồi Phó chủ tịch đảng, Phó Thủ tướng, rồi Đệ nhất Phó Thủ tướng. Khi Chu ân lai mất ông lại bị Mao cách hết mọi chức. Năm 1978 sau khi lũ bốn người bị lật đổ họ Đặng lại được khôi phục các chức vụ này.

Khi Tập Cận Bình lên cầm quyền, nhiều người hy vọng sẽ có cởi mở hơn về tự do ngôn luận nhưng ngược lại, ông ta cho bắt bớ những nhân vật bất đồng chính kiến, đàn áp tôn giáo vẫn khốc liệt ở Tây Tạng, Tân Cương.

Hai thập niên vừa qua, tăng trưởng kinh tế Trung Cộng rất cao: Từ 1989 tới 2014 trung bình là 9.08%. Từ 2012 (Thời Tập Cận Bình) tới nay, tỷ lệ tăng trưởng chậm lại: năm 2012 tỷ lệ 8.1, 7.6, 7.4 năm 2013 tỷ lệ 7.8, 7.5, 7.9, năm 2014 tỷ lệ 7.5, 7.3. Hoa Lục đầu tư ra nước ngoài 62 tỷ (Mỹ kim). Năm 1979, 1980 hồi Tầu Cộng Việt Cộng đánh nhau, báo Sài Gòn Giải phóng của CSVN đăng lại một bản tin của Tây phương cho biết trữ lượng ngoại tệ của Trung Cộng chỉ có 4 tỷ Mỹ kim so với 32 tỷ của Đài Loan, nghĩa là Đài Loan gấp 8 lần Tầu lục địa năm 1980, như thế nay Hoa Lục đã đi hia bẩy dặm tiến quá nhanh.

Nền kinh tế Hoa Lục chưa đủ trình độ một nền kinh tế tiêu thụ mà còn phụ thuộc vào xuất cảng khoảng 60%. Tập Cận Bình cứng rắn với quôc tế đưa tới tranh chấp Biển đông giữa các nước Hoa Lục, Brunei, Đài Loan, Mã Lai, Phi Luật Tân, Việt Nam… về Hoàng Sa Trường Sa.

Từ khi Mao Trạch Đông hòa hoãn với Mỹ tháng 2/1972, Trung Cộng không còn là mối đe dọa hòa bình cho Á châu. Nay Tập Cận Bình được thừa hưởng nền kinh tế phồn thịnh và nền tảng Chính trị của các lãnh tụ tiền nhiệm, ông ta lại thành mối đe dọa an ninh cho khu vực và cả Thế giới. Nhưng họ Tập khác Mao ở chỗ Tập chỉ hù dọa bằng võ mồm chứ không bằng hành động: Mao Trạch Đông gây chiến tại Triều Tiên, tại Bắc Việt đầu thập niên 50 khiến Mỹ và Tây phương phải lao đao và bị nhiều thiệt hại.

Theo trang Hỏa lực toàn cầu, Globalfirepower.com Trung Cộng trong những năm qua xếp hạng 3 trên thế giới với 777 tầu chiến, 3,260 máy bay, Ngân sách Quốc phòng 178 tỷ. Nếu nói về số lượng Tầu chiến thì Bắc Hàn cách đây mấy năm là nước nhiều nhất sau mới đến Trung Hoa, nhưng hầu hết là tầu giang đĩnh chạy trên sông (tức brown-water navy) chỉ có một số ít  tầu cận duyên chạy ven biển.

Cho tới năm 1988, Trung Cộng không chú trọng về Hải quân, chiến hạm của họ phần lớn là giang đĩnh chạy trên sông ngòi và tầu duyên phòng (brown-water navy). Đầu thập niên 1990 khi CS Nga sụp đổ Trung Cộng không phải lo đương đầu với Nga tại biên giới mà hướng về Biển Đông từ năm 2009. Tháng 3/1969 Nga-Hoa chạm súng với nhau tại sông Ussuri (Ô tô lý), từ đó hai bên dàn quân nhiều chục Sư đoàn tại biên giới.

Họ mới canh tân Hải quân gần đây từ bỏ Hải quân Nước nâu để hướng về Hải quân Nước Xanh, Đại dương (green-water navy).

Về số lượng chiến hạm, Hải quân Trung Cộng còn lạc hậu, trong số chiến hạm của họ rất nhiều tầu do Nga sô cung cấp từ thời chiến tranh lạnh có một số mới đóng. Trung Cộng mới canh tân Hải quân từ 2009 tới nay, cách đây khoảng 5, 6 năm, báo trong nước, Hải ngoại cho biết một ông Tướng 4 sao Nhật chê Hải, Không quân Trung Cộng còn lạc hậu về huấn luyện, kỹ thuật từ 10 tới 20 năm so với Nhật. Ông ta nói giờ này mà Trung Cộng còn xài tầu ngầm chạy bằng dầu cặn, mở máy là đã bị đánh chìm. Họ mới thuê Nga đóng mấy chục chiếc Tiềm thủy đĩnh tối tân chạy bằng nguyên tử.

Họ mới đóng được hai Hàng không mẫu hạm, nhưng trọng lượng chỉ bằng một phần ba (1/3) HKMH của Mỹ, Hải quân Mỹ có 10 HKMH một trăm ngàn tấn, trên thế giới chưa có nước nào có HKMH lớn như vậy, nó rất tốn kém (15 tỷ) và phải có kỹ thuật cao. Tầu sân bay của Trung Cộng chỉ để huấn luyện, nay các chiến hạm và HKMH của họ chỉ loanh quanh tại Biển đông, không thể và không dám đi xa. Trung Cộng mới đóng thêm tầu sân bay Sơn Đông nhưng cũng chỉ là loại nhỏ, trung bình, còn lâu họ mới đóng được HKMH 100 ngàn tấn như Mỹ (3)

Trung Cộng có tham vọng đuổi kịp Hải quân Mỹ nhưng phải mất 50 năm hay một Thế kỷ mới hy vọng, Tầu sân bay và chiến hạm Trung Cộng chỉ loanh quanh ở Biển Đông không đi xa được trong khi tầu chiến Đế Quốc nghênh ngang trên các Đại dương

Cách đây khoảng một tháng, Chính phủ Nhật tuyên bố nếu Trung Cộng đánh Đài Loan họ sẽ tham gia bảo vệ Đài Loan vì nếu chiếm được Đài Loan, Trung Cộng sẽ phong tỏa đường hàng hải của Nhật. Quân sự, kinh tế của Nhật sẽ bị tê liệt, đời nào Nhật để cho Tầu Phù tác yêu tác quái.

Trung Cộng bèn hù dọa Nhật, nếu Nhật giúp bảo vể Đài Loan, họ sẽ xử dụng bom nguyên tử để đánh Nhật vì họ biết là không thể thắng Hải quân, Không quân Nhật. Cách đây 4 năm, Nhật đã tuyên bố nếu có Hải chiến tại Thái Bình Dương, họ sẽ đánh bại Hạm Đội Nam Hải của Trung Cộng trong mấy ngày.

Trung Cộng phát biểu điên khùng, Mỹ sẽ không để cho họ ném bom nguyên tử xuống đất Nhật vì nay Mỹ là cây dù nguyên tử cho cả thế giới. Từ 1940 tới 1996, trong 56 năm Mỹ đã chi 8,890 tỷ đô la (theo giá tiền ngày nay) trong việc chế tạo vũ khí nguyên tử. Người ta ước lượng từ 1945 Mỹ đã chế tạo hơn 70,000 đầu đạn nguyên tử, nhiều hơn  tổng số đầu đạn nguyên tử của các nước trên thế giới cộng lại (4)

Cuối năm 1949, Mao cho sửa chữa các sân bay, chuẩn bị đổ bộ chiếm Đài Loan, ngày 5/1/1950 TT Truman tuyên bố không can thiệp

Nhưng nửa năm sau, ngày 25/6/1950 Bắc Triều Tiên được Nga và Trung Cộng giúp trang bị đã ồ ạt tấn công Nam Triều Tiên (Nam Hàn). Hai ngày sau 27/6/1950 TT Truman vội tuyên bố bảo vệ miền Nam Triều Tiên và lệnh cho Hạm đội 7 bảo vệ Đài Đài Loan

Truman y như một thằng hề, thái độ lật lọng cho thấy cái lưỡi không xương của ông ta

Đài Loan từ 1950 đến nay thoát chết đã được Mỹ bảo vệ, còn lâu Trung Cộng mới dám tấn công Đài Loan. Trong bài China Couldn’nt Really Invade Taiwan, Could it? Trên trang The National Interest có đoạn nói (xin tóm tắt):

“Trung Cộng khó xâm lăng Đài Loan ồ ạt mà thắng được, tổn thất và sự nguy hại sẽ rất lớn cho chế độ”

Tổng số máy bay Đài Loan nay là  739, Trung Cộng 3,260, về lượng tuy nhiều nhưng trong số này nhiều chiếc đã có từ thời chiến tranh lạnh do Nga cung cấp, máy bay chiến đấu 2 bên là 288/1,200. Chiếm được Đài Loan Trung Cộng cũng sẽ bị sứt mẻ lớn. (globalfirepower.com)

Nay dân số Âu Châu (không kể Nga) khoảng 600 triệu, dân số Đông Nam Á (không kể Tầu Nhật, Hàn Quốc) khoảng 600 triệu, dân số Tầu là 1 tỷ 3 bằng cả hai khối Âu Á cộng lại, khiếp chưa? Kinh tế Hoa lục tăng trưởng nhanh là nhờ cái đống thịt 1 tỷ 3 đi làm gia công chứ không phải vì hàng kỹ nghệ cao như Nhật, Nam Hàn, Đức quốc. Nước Tầu xa xưa truyền bá văn minh cho Nhật, Triều tiên nhưng nay Hoa Lục không văn minh bằng Nhật, Hàn quốc về mọi phương diện.

Kinh tế Hoa lục thật ra là một nền kinh tế bấp bênh, phụ thuộc vào xuất cảng, nếu bị cấm vận, rút đầu tư thì họ khốn đốn ngay. Nay Hàng không, sản xuất công nghiệp của Hoa Lục phụ thuộc vào nhập cảng, thí dụ như cái TV phụ thuộc vào nhập cảng cơ phận từ 50% trở lên, máy bay 80% …một nền kinh tế không tự chủ được mà phụ thuộc vào Mỹ,Tây phương, Nhật.

Những năm gần đây Trung Cộng diệu võ dương oai tại Biển đông để đe dọa các nước lân bang nhưng gặp phản ứng cứng rắn các nước khu vực họ đã ôn hòa trở lại. Sự thực Trung Cộng không hề muốn chiến tranh mà chỉ đánh võ mồm. Nếu có đánh lớn thì sự nghiệp mà họ xây dựng mấy chục năm nay sẽ tan thành tro bụi, các thành phố Thiên Tân, Thượng Hải , Bắc Kinh …sẽ nát như cám. Thế thì hung hăng hù dọa các nước khác làm gì??

Tập Cận Bình nét mặt cục súc không khôn ngoan như Mao, Đặng, người ta cho rằng ông ta khiến cho nền hòa bình Á Châu bị xấu đi từ mấy năm nay.

Không! Ông ta chẳng là gì cả, so với Mao, Đặng họ Tập chỉ là con số không.

Trọng Đạt

————————- 

(1)

– La Guerre civil en chine, Geographie.blog le monde.fr

– Communists Win China’s War, Macrohistoory and World Time Line, Fsmitha.com

– Chinese civil war, Wikipedia

(2) Wikipedia, Economy of China, China’s Historical GDP for 1952 –present

(3) Wikipedia, People’s Liberation Army Navy

(4) Wikipedia -Nuclear weapons and the United States

 

20 BÌNH LUẬN

  1. Anh Phét là con hoang, anh chả thích nói dóc làm gì, anh đi đổ bô cho mấy con đĩ ngã Ba chú Ía, đi ăn cắp chán chê có học hành gì đâu
    Mãi sau này mấy con đĩ nó thương tình nó dậy anh đánh vần thì mới biết chữ
    Anh bây giờ ba hoa cho vui thôi, chứ có biết mẹ gì

  2. Anh Phét nói thiệt nhá
    Anh Phét mới học đánh vẫn, viết chữ quốc ngữ mấy năm nay, còn chữ Ăng Lê thì người ta chỉ cho anh
    Thú thiệt anh Phét con không cha, không mẹ, không biết thằng nào chơi con nào, đụ con nào đẻ ra anh
    Trước đây anh Phét mù chữ, có học hành gì đâu, anh đi đổ bô cho mấy con đĩ Ngã Năm Chuồng Chó, tụi nó dậy cho anh đánh vẫn, viết chữ.. sau anh chôm tiền bị bà chủ đuổi đi
    Lâu lâu anh Phét lên diễn đàn ba hoa chuyện Mỹ, chuyện Tầu cộng.. cho nó oai , chứ anh dốt đặc biết mẹ gì đâu, anh gốc gác dân mù chữ ha ha

    • Tai sao bảo anh Phét thất học, viet lách chảng ra gì sao em lại nổi điên nặng khi đọc bài của anh là thé nào hả hả?

      Tai sao bài viét của kẻ mù chử như anh Phét làm cho kẻ…………..biét đọc như em nổi điên là sao, hehehehehhehehe?

      Đùng đọc bài của anh Phét. Đọc là nổi điên hoạc ngay cả đi đoàn tụ vói DIỆM , THIỆU là anh Phét hỏng chịu trách nhiệm à nghen .

  3. Thèng TÀO+ lớn mạnh và đang trên đà phát triển tiep tục và nếu MẼO mà không khéo thì sẻ buọc phải nhường CÂY GẠY và CỦ CA RỐT cho thèng TÀO+. Đièu này là mot khả dĩ POSSIbility mà cả thé giói đang quan sát và theo dỏi. Kẻ ủng họ MẼO thì đang băn khoăn quan sát, nguoi ung họ TÀO+ thì đang háo hức lên gân, vì đây là một thực tế REALITY , duy chỉ có đám NGUY COCK VIET GIAN CONG HÒA là NGU SI vì nhắm mắt khong dám nhìn thực té đang diẻn ra hàng ngày giủa 2 đại cường.

    Thèng MẼO dang ngày đêm sốt vó lo toan tìm ra phuong cách mói để KIỀM CHẾ khong cho TÀO+ từ từ tiến tói chiém lỉnh vai trò LẢNH ĐẠO thế giói. Mẻo đang tìm cách liên kết tù Au sang Á để thực hiện vai trò CẤm CHÂN khong cho TAO+ thực hiện muu đồ LẢNH ĐẠO THE” gIÓI .

    Về phần mình, TÀU duòng như đang khai thác tối đa về sụ lien ket giủa MẼO và Europe Union để kich động lòng YEU NUÓC của dân TÀO . Các nhà quan sát thế giói càng lúc càng tin rằng kỷ nguyen làm CANH SAT THE GIÓI của MẼO dang dần dà thoái trào cũng như các giá trị “DAN CHỦ” mà MẼO củng như LIEN ÂU chủ xuóng cổ xúy xem ra ngày càng không giải đáp đuọc những xung đột kháp thé giói. Điển hình là suốt 20 năm MẺO và Chau Au đả thát bại trong việc mang DAN CHỦ tói các nuoc KHỦNG BỐ tại TRUNG ĐÔNG. Sụ kiện TALIBAN và các phe nhóm KHUNG BỐ trỏ lại Afganishtan nắm láy chính quyền là mot minh chứng cho thé gioi tháy rằng MẼO và CHAU AU hoàn toàn thất bại và bất lực trong vai trò của mình.

    Thất bại của MẼO va LIEN ÂU củng đồng nghỉa vói cơ hội lớn cho TÀO+ mỉa mai và cuòi vào mủi cùa MẼO va LIEN AU về mhung? gì mà Phuong Tây đả chỉ trich TÀO+ về thành tich nhân quyền củng như giá trị DÂN CHỦ.

    Thế giói đang chờ vài thập kỷ tới để xem TÀO+ đóng vai trò CANH SÁT QUÓC TẾ trong một trật tự mói của thé giói vói sự thoái trào của ĐẾ QUOC MẼO và sự vuon lên của CONG SAN TÀO. Muón hay không thì thé giói chác chắn phải chấp nhận luật choi để thich ứng vói hoàn cảnh mói, đièu kiện mói , duy chỉ có đám NGUY COCK TÀN DƯ là cứ muon dòi vói một bản chất cố hửu uóc muôn chủ quan tin rằng TÀO+ sé phải………..sụp đổ chỉ vì TÀO+ là Cộng Sản cho dù Mẽo, nuóc mà họ đang tá túc, ngày đêm cân não để tìm ra phuong thúc làm chậm tiến trình THAY NGOI ĐỎI CHỦ của thé gioi.

  4. Phải chi cô Phi Nhung còn sống thì tui sẽ khuyên cô mua vé cho 23 trẻ em mồ côi qua Mễ, rồi ngang nhiên xông qua biên giới mà vào Mỹ đổi đời, như hàng trăm ngàn người đang làm hiện nay vì cái đảng ÔN LỪA và thằng chó đẻ Bai ĐẦN ĐỘN đang cần di dân lậu để bầu cho chúng trong tương lai. Hơn 200 ngàn di dân lậu đến Mỹ trong vòng 1 tháng, và sắp tới là 400 ngàn đang lăm le tràn vào Mỹ, đó mới chỉ là một trong những thành tích NGU XUẨN của thằng chó đẻ tham nhũng láo lừa Bai ĐẦN ĐỘN. Vụ Afghanistan, lạm phát phi mã, cho di dân lậu vô Mỹ không cần thử nghiệm COVID nhưng lại bắt buộc mọi người dân Mỹ phải chích vắc xin, vụ laptop của thằng con trai nghiện ma túy rồi nay bỗng trở thành “họa sĩ” bán tranh cả triệu đô để rửa tiền tham nhũng, v.v. Những người nào đã bỏ phiếu cho thằng chó đẻ Bai ĐẦN ĐỘN này, xứng đáng được thưởng chén C….ứt. Những người ủng hộ ông Trump là vì công lý, vì sự thật, và vì đất nước Mỹ này, không như bọn CUỒNG LỪA, chúng nó chỉ biết ăn C…ứt và hô khẩu hiệu thật to, đến khi xảy ra chuyện thì đổ lỗi cho nhau, giống như bọn tướng lãnh Mỹ đang bị QH chất vấn mấy ngày nay. Vậy mà không một đài TTTT chó đéo nào dám đăng trực tiếp như chúng vẫn thường làm khi ông Trump bị vụ HOAX RUSSIAGATE. Hèn hạ, đốn mạt, và bẩn thỉu chưa từng thấy trong lịch sử của thế giới.

  5. Cuốn sách mỏng của Lâm Ngữ Đường :(80 nói vói tuổi 80 /giáo sư Lưu Khôn dịch) có ghi một nguyên nhân:
    _TTMy cử ba đắc sư qua T.Q. 3 vị này ồn ào nhất ,Tới đâu cũng kêu gọi tự do dân chủ ,và can thiệp sau vào chính quyền TQ cung như thò miệng vào quân đội của Tưởng .
    QĐ Tưởng bao vây quân của Mao trạch Đông ở Dien An chăt chẻ, Mao không có lối thoát ,Lương thực nước uống cạn dần ,Linh bị bênh kiết lỵ và nhiều bệnh khác .Ngoài ra rất nhiều lịnh quá đói , bênh ,đã đào ngủ …
    Một Đặc sứ Mỹ bổng nhien ra lệnh cho quan Tưởng rút đi . Nhân có họi tốt này Mao cung rút chay thoát .Su đoa cung cố lực lương quây lại đánh Tưởng . Quân Tưởng thua và cuối cung chạy ra đảo Đai Loan…(Tưỡng có gởi thư cho TT Mỹ .Mỹ út các đặc sứ cra họ về nước)
    Ở Đai Loan ,TGT áp dụng một chính sách độc tài…(tuyệt đối không cho ai liên hệ vói thân nhân ở Hoa Lục.không phê bình chính quyền ,không hội hop thảo luận về tự do dân chủ).
    Do đó Đài Loan mới được ổn định ,kinh tế phát triểnvà tự do dân chủ có dần dần KHI dân hiểu biết về cs…
    (Bà Thái Anh Van là dân GỐC Đai Loan Dù QD Đ có ý muốn bắt tay vói TC nhưng dân Đai Loan phản đối .QD Đảng đã mát quyền kiểm soát Đai Loan.)

    • Đài Loan với Tưởng Giới Thạch, Đại Hàn với Phát Chính Hy đều độc tài hơn cả các lãnh đạo hai thời VNCH và nước họ đã thành công khi đối đầu CS.
      Trong khi miền Nam đang đối đầu với CSVN gian manh thì họ lại ép VNCH phải thực thi dân chủ theo họ. Đây là lý do miền Nam rơi vào tay CS.

  6. Tác giả viết bằng giọng làm ra vẻ “tố” Tàu+, nhưng hiệu quả thì lại tâng bốc Trung Cộng tới mây xanh.
    Ở mỗi thực tế lịch sử đã qua, tác giả cần phải lý giải hiện tượng bằng bản chất LÝ DO TẠI SAO CSTQ đã chiến thắng lực lương QDĐ của TGThach, và thành công xây dựng kinh tế đồ sộ như ngày nay.
    Không thể nhìn tấm mề day chỉ ở mặt nổi của nó. Nó luôn có 2 mặt, mà trường hợp TC, mặt trái mới là “giá trị” thật cần chỉ ra.

    Bỏ ra ngoài những năm tháng ai cũng biết trên wikipedia, chỉ cần tóm tắt qua vài nhận định chiến cuộc tại Trung Hoa thời kháng chiến chống xâm lăng của Nhật bản tại Mãn Châu, Nam Kinh…
    Nổ lực kháng Nhật phần lớn là do quân đội của Tưởng Giới Thạch đảm nhận; tổn thất cũng vì thế mà gánh hết về phía lực lượng kháng chiến của Quốc dân đảng. Đó là cả một âm mưu khốn nạn của Mao Trạch Đông.
    Khi 2 phe Quốc Cộng đang đánh nhau, thì xảy ra cuộc ngoại xâm bởi quân phiệt Nhật.
    Lực lượng cộng sản bấy giờ còn yếu, thua xiểng liểng, bèn đề nghị ngưng nội chiến, cùng hợp lực chống ngoại xâm.
    Bao giờ cs lưu manh cũng nhân danh chính nghĩa; phe quốc gia lại mù tịt!
    Trên thực tế chiến lược, là họ đang muốn tránh hao hụt lực lượng phần “kháng chiến chống Nhật” của mình, né chiến đấu để dưỡng quân; đổ hết gánh nặng cho quân Tưởng Giới Thạch đảm trách! Mưu gian kế hiểm hèn hạ và ti tiện là nghề của họ!

    Phe Quốc gia bao giờ cũng nhiệt tình, ngây thơ, tin chiến hữu vì công cuộc kháng chiến ái quốc , lao vào xả thân đánh nhau với Nhật;
    trong khi quân của Mao cố tình yểm binh tránh né đụng độ với lực lượng Nhật, bảo tồn sinh lực cộng quân, chờ yên chuyện kháng Nhật sẽ tung quân đánh nhau với Tưởng.

    Quả thật thế. Khi Nhật đầu hàng lực lượng đồng minh Âu Mỹ, bị giải giáp; Nội chiến tái diễn, thì quân Tưởng đã bị tiêu hao nặng nề, suy yếu; quân Mao còn nguyên sức mạnh.
    Đụng nhau lại, quân Tưởng không chịu nổi, chạy dài ra đảo, mất hết cơ đồ!

    Đành rằng quốc gia dại dột nhiệt tình, cs thì lưu manh giỏi gian.
    Nhưng lịch sử phải được người cầm bút vạch ra cho minh bạch, phải lật mặt trái tấm huy chưong ra cho thiên hạ xem, để miệng thế khen chê cho công bằng!

    Chuyện Trung cộng lớn lên vùn vụt…chỉ thấy bắt đầu từ thời Mỹ ngu dại mở trói mời nó vào LHQ, đá văng Đài loan ra khỏi ghế HĐBA. Thủ phạm vụ nầy là Kissinger-Nixon.

    Nó là tên trộm nổi tiếng. Mời nó vô nhà chỉ có chết.

    Nó mập lên bởi 2 đời tt Dân chủ, B. Clinton và Obama. Ai cũng biết, không cần dài dòng.
    Nhưng tác giả phải nêu ra thay vì chép hàng lố các chỉ số thống kê để tâng bốc nó, chiêu dụ thế hệ trẻ thần phục nó, đi theo nó, xin Mao tuyển về đọc để hộc máu ra thì đã muộn!

    Tại sao Mỹ đang ngán TC, theo lời HP?
    Bởi vì đất nước dân chủ không dễ đem mạng công dân ra thí bỏ cho bất cứ cuộc phiêu lưu quân sự chính trị nào ở hải ngoại. Đảng cầm quyền sẽ bị trừng phạt khi đến cuộc tổng tuyển cử 4 năm/lần. Trong khi đó chế độ toàn trị xem mạng dân như cỏ rác, sẵn sàng nướng quân bằng chiến thuật biển người, như trong chiến tranh Triều tiên.
    Hơn nữa, Mỹ đang suy nhược tinh thần khi tổng tư lệnh là một lão 79 tuổi nói trước quên sau, lập cập hấp hem, gần đất xa trời, ý chí tinh thần chỉ muốn…đi ngủ.
    Thật là đáng sợ!

    Xin các cao kiến soi rọi thêm để giải độc bài của tác giả…

    • Anh này chả biết có mảnh bằng tiểu học không mà sao nổ dữ zậy
      Coi chừng banh mẹ nó diễn đàn

      • t/g viết không đúng hoàn toàn
        Sakim nói:

        “Phe Quốc gia bao giờ cũng nhiệt tình, ngây thơ, tin chiến hữu vì công cuộc kháng chiến ái quốc , lao vào xả thân đánh nhau với Nhật;
        trong khi quân của Mao cố tình yểm binh tránh né đụng độ với lực lượng Nhật, bảo tồn sinh lực cộng quân, chờ yên chuyện kháng Nhật sẽ tung quân đánh nhau với Tưởng.
        Quả thật thế. Khi Nhật đầu hàng lực lượng đồng minh Âu Mỹ, bị giải giáp; Nội chiến tái diễn, thì quân Tưởng đã bị tiêu hao nặng nề, suy yếu; quân Mao còn nguyên sức mạnh.
        Đụng nhau lại, quân Tưởng không chịu nổi, chạy dài ra đảo, mất hết cơ đồ!”
        (trích một đoạn)
        t/g nói đã không hoàn toàn đúng, anh Sakim đọc bài rồi viết nhái theo, đã thế lại nổ
        sự thực Tưởng đưa quân lên căn cứ địa của Mao,ở miền Bắc , vì bị đánh tiêu hao lực lượng mà yếu dần rồi thua cuộc, người ta chê Tưởng lực lượng mạnh hơn lại thua Mao, lúc ày Mao chỉ kiểm soát ¼ đất đai và 1/3 dân số
        anh Sakim à biết thì thí tha thí thốt, không biết thì dựa cột mà nghe, đã nói leo theo ca1isai của t/g lại còn nổ zăng miểng

    • Mịa, hôm nay anh Sán Kim không chơi trò Trần Dân Tiên/Hồ Chí Meo ca ngợi anh Hửi Phân “ông ấy là giáo sư đại học đấy” nữa à? Anh Hồ còn giấu diếm được vài năm. Anh khờ sán kim/hửi phân lẫn mẹ nó rồi, vài bữa đã lòi ra rành rành rồi bào chữa “tôi nhờ anh kia post giùm vì máy tôi hư”. Vất mẹ nó cả hai nick name đi, thay cái mới cho đỡ vớ vẩn. Cuồng Trump thằng nào cũng ngố

  7. TĐ càng ngày càng mắc bệnh Tam thần phân liệt thể hoang tưởng, mi cứ tưởng mi là sử học, triết gia nên phán xét người khác một các ngu dốt, một con bò Mễ lạc sang Texas. Mi biết gì về Tập, về Mao, về Đặng mà khen chê với góc nhìn của thằng tâm thần chiến binh VNCH bại trận, ốm đau thường xuyên, người gầy đét như con cá mắm, bệnh kinh niên đang kéo mi xuống địa ngục từng ngày. Muốn sống thêm vài năm xem nưới Mỹ sụp đổ ra sao thì mi ăn uống đầy đủ chịu khó tập thể dục, đi bộ…. chứ đêm thì ôm mấy con điếm, ngày thì phán bậy thì TĐ chết là cái chắc .
    Nhớ chưa TĐ. Ngu lắm, có bài học mà mi mấy chục năm học mãi vẫn không thuộc!

  8. Bây giò anh Phét xin góp ý vói đám NGỤY COCK Già Nua thé này nghen. 46 năm qua chống cộng quá chời mà VIET CỘNG chúng anh không chết , thôi bay giò máy lão NGUY COCK nên quay sang GIẬT SẬP CONG SẢN TÀO làm nghĩa vụ CUỐC TẾ luon cho……………..oai nghen. Làm lính xung kích cho đám MẼO và LIEN ÂU luon đi.

    Xưa kia vì sự tồn vong của anh MẼO, NGỤY SAI GON đả QUYÉT TỬ cho MẼO QUYET SINH. Bay giò còn lác đác leo ngueo vài tên , thôi thì mot lần nửa QUYET TỬ cho TƯ BẢN QUYET SINH luon đi cho……………OAI, hehhehehehe.

  9. Anh có phải VC chó đâu mà mình cứ xưng đại đi có chết thằng Tây nào đâu
    Thú thật anh chỉ là thằng con hoang, chả biết ai đẻ ra anh, mà anh cũng chả cần biết.. thú thật anh còn nhớ, anh có được một con mẹ nó nuôi cho khôn lớn, xong nó bắt anh phải đi ăn cắp tiền ngoài chợ, từ khi nó dậy nghề chôm chĩa cho anh, anh biết nghề thế là tếch, bỏ nhà ra đi
    Thú thật anh có lên Ngã Năm Chuồng Chó đổ bô cho mấy con đĩ, sau anh ăn trộm, ăn cắp tiền của tụi nó bị đuổi đi
    Mới đầu anh đói rách xin ăn lang thang ngoài vỉa hè, sau lại ngựa quen đường cũ, lại chôm chĩa trộm cắp, bị bắt đánh te tue bao nhiêu lần
    Anh cứ xưng đại đi là VC cho oai chứ chúng nó đâu có cho nhập bọn

  10. Hai thèng to đầu cứ húc nhau mạnh vào là VC chúng anh khoái á. Cứ kình chống nhau mạnh vào đi. Có sừng có mỏ thì chúng mày cứ khỏ nhau đi nghen, đừng có bắt VC chúng anh chọn phe. VC chúng anh không chọn phe đâu nghen. Chọn Phe như thèng NGỤY SAI GON, NGỤY KABUL chết ngắc khong tháy sao. VC chúng anh cứ đứng giang háng ở giửa mà thôi.

    VC chúng anh sẻ vổ tay ủng hộ cả hai thèng néu chúng winh’ nhau. Mà có cho kẹo thì củng chẳng có thèng nào dám nổ súng truóc thì mần răng mà có chien tranh đuọc. Thèng MẼO bây giò là CON CỌP GIẤY(Paper Tiger) mà thôi. Thèng TÀU thì lắm muu nhiều kế’. VC chúng anh mong cho TÀU CỘNG mạnh ngang bằng thèng MẼO để cho thèng MẼO không còn một mình độc quyền làm CẢNH SAT QUOC TE” dùng cây gậy và củ cà rốt ra oai vói các nuoc nhỏ.

    Néu có ai đó đẩy mạnh sụ CĂNG THẲNG lên cao thì anh PHÉT phát kẹo cho an ngay, heheheheheh.

  11. hì hỉ hỉ, đúng là những thằng NGU chọc tròi khuầy’ nuóc, tự suóng vong thân , thèng MẼO là thèng mạnh nhất thé giói mà vẩn còn dang lo sợ trong vòng 10, 15 năm nừa néu khong có một chiến lược khôn ngoan thông minh khéo léo thì sẻ bị thèng TÀO qua mặt về kinh té của MẼO và sẻ kéo theo nhiếu hệ lụy khôn lường trong chính trị và quân sự củng như ảnh huỏng đến toàn thé giói , trong khi đó những thèng NGỤY COCK TÀN DƯ dốt nát thì cú tự suóng cho rằng sức mạnh TÀO+la2 khong có thực.

    Củng lối tư duy suy nghĩ tự suóng mot cách đần độn cho nên ngày xưa bị VC chúng anh …………..vặt lông mot cách đau đớn.

    46 năm nay toàn là…………CHỐNG CỘNG BẰNG MỒM, TỤ SUÓNG BẰNG MỎ , mà khong thấy đuọc hoạc khong chịu nhìn thấy đám NGỤY TÀN DƯ này ngày càng teo tóp môt cách thảm hại tại hải ngoại.

    Nhiều nguoi không rành rẻ về bọn này cú luon thắc măc là tai sao 46 năm rồi mà đám này không làm nên tich sự gì mà chỉ có khua moi múa mép lâ sao? Chúng cứ ra rả tôi’ ngày sáng đêm là Viet Công ngu dốt v.v.v.v. nhưng chúng vẩn chẳng làm rụng ngay cả mot sọi lông……CHIM của Viet Công. Thé này là thé nào hả.

    Đô’ thèng NGUY nào giải thích đuọc thì anh Phét phát kẹo cho ăn.

  12. Mao sống trong chiến tranh, thống nhất nước Tàu nhưng không chiếm được Đài Loan, để nước Tàu lại cho các lãnh đạo thế hệ sau xây dựng kinh tế, cho tới đời Tập thì kinh tế Tàu mạnh chỉ còn thua nước Mỹ. Còn Đặng chỉ chiến tranh với cộng sản VN, và Tập thì chưa hề dám đánh một nước nào thì làm sao có thể so với Mao?

    Cái may mắn của Tập là thừa hưởng và cai trị một nước Tàu trong thời bình. Giờ đây, muốn chứng tỏ là một lãnh đạo ngang hàng với Mao thì Tập phải tiếp tục công việc của Mao là đánh chiếm Đài loan. Chưa làm được điều này thì Tập vẫn không so sánh được với Mao. Chưa lấy được Đài Loan thì Tập vẫn chỉ là một gã khổng lồ chân đất.

    Đài Loan hiện chống Tàu Cộng không chỉ bằng quân sự mà cả về kinh tế, chính trị và ngoại giao. Nếu muốn bảo vệ Đài Loan, Mỹ nên bán vũ khí răn đe tầm xa. Bên cạnh đó, ủng hộ Đài Loan gia nhập CPTPP thay vì kết nạp Tàu Cộng. Để chống Tàu Cộng bành trướng thì Mỹ và các nước nên giảm bớt liên hệ vô tư giúp Tàu Cộng mạnh về kinh tế. Không kết nạp Tàu Cộng vào CPTPP, thay vào đó là Mỹ phải quay trở lại để Tàu Cộng không có cơ hội tiêu diệt kinh tế cả khối bằng hình thức làm hàng giả và hàng không đủ chất lượng bán phá giá. Cứ nhìn kinh nghiệm Mỹ cho Tàu Cộng vào WTO và nay, 20 năm sau, Tàu vẫn còn làm hàng nhái tiêu diệt kinh tế các nước.

    Tàu Cộng hung hăng bấy lâu này không phải quân sự mạnh hơn Mỹ, mạnh hơn EU, hoặc mạnh hơn Nga mà vì không nước nào dám chống vì lợi ích kinh tế gắn bó nên Tập cứ hung hăng con bọ xít. Nhưng nếu các nước bị Tập bắt nạt có vũ khí răn đe lại thì bảo đảm Tập sẽ không còn dám hung hăng bát nạt. Nhật, Nam Hàn, Đài Loan nên mua hỏa tiễn có khả năng tấn công trả đũa vào lục địa nước Tàu để răn đe khi bị Tàu bắt nạt. Như vậy mới kìm hãm được sự hung hăng của Tập và giữ được hòa bình trong khu vực.
    nv

  13. “Không! Ông ta chẳng là gì cả, so với Mao, Đặng họ Tập chỉ là con số không.”

    Chớ nên khoác mặt nạ cừu lên đầu sói!
    “Con số không” của tác giả đã và đang biến TC thành siêu cường quân sự dám thách thức và đang làm Mỹ phải kiêng dè ngoài mặt, sợ hãi trong tim đấy.
    TC không còn là chú ba phú hộ bụng phệ thời Mao Đặng, tên sát nhân cướp nội tạng kiếm đồng tiền máu thời GianTrachDan nữa…
    Mà đã là một võ sĩ MMA hạng nặng tầm thế giới.

    Chớ dùng hư chiêu ru ngủ nhân loại!
    Hãy sẵn sàng trước quái vật nầy!

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Tên