Người Việt rất lạc quan và hãnh diện về tính hiếu học của dân tộc mình, trừ nhà văn Phạm Thị Hoài:
“Nhân đây cũng xin nói ngoài lề là cái tinh thần rất nổi tiếng và thường xuyên được ca ngợi rằng, người Việt hiếu học, cha mẹ muốn con hay chữ, yêu thầy, theo tôi một phần cũng rất đáng kể xuất phát từ tinh thần yêu địa vị và trọng quyền lực. Nếu chữ nghĩa không mở ra được một triển vọng thơm tho như vậy, một người đi học thi đỗ làm quan thì cả họ được nhờ, tôi tin rằng cái sự hiếu học kia chắc chắn là giảm đi đáng kể.”
Cái kiểu nói (“nhân đây”) của bà nhà văn nghe “mích lòng” thấy rõ nhưng e là hoàn toàn không trật, với mọi người dân Việt – trừ ông Út Em:
– Đời mình thì chịu thua rồi nhưng con cháu thì phải lo cho tụi nó học được cái chữ, con số để mai mốt lỡ mượn tiền ai rồi lúc trả còn biết đường ghi vô sổ là mình đã trả ngày nào, hay đã trả bao nhiêu, để không họ cứ đòi hoài cái chết mẹ … – anh Tư thấy ý tui nói đúng không?
– Dạ, đúng!
Tui lật đật tán thành ý kiến của Út Em, dù hoàn toàn không thấy đương sự có gửi gắm chút mộng ước quan quyền gì ráo trọi cho tương lai con cháu, trong khi chúng tôi đang ngồi nhậu (lai rai) tại căn nhà nổi của ổng ở làng Kandal – xã Phsar Chhnang – thuộc tỉnh Kampong Chhnang.
Địa phương này nằm trên giòng Tonlé Sap, tuy chỉ cách thủ đô Nam Vang chưa tới một trăm cây số nhưng lại quá xa những địa điểm du lịch nên chả có ma nào ghé.
Và có lẽ vì vậy (vì cái gì hiếm thì qúi) nên tôi được Út Em tiếp đãi rất tận tình, dù không được linh đình gì lắm. Trước khi ngồi “uống sương sương vài ly” ổng đã chống ghe đưa tôi đi thăm ngôi trường Samaki, cùng với lời giới thiệu say sưa và hãnh diện:
Việt kiều bên Úc xây đó, tốn cả trăm ngàn đô chớ không phải ít đâu nha.
Sao tự nhiên ngay lúc đó tui muốn mình biến được (liền) thành một “Việt kiều bên Úc.” Thiệt là quá đã. Đúng là một niềm hãnh diện lớn lao.
Giữa cái làng nổi chen chúc lổn nhổn những mái lá xiêu vẹo xác sơ thì trường Kami nổi bật như một công trình kiến trúc hết sức tân kỳ, và vô cùng hoành tráng. Út Em tự hào là phải.
Dù trường ốc đã có sẵn sàng, và đàng hoàng đâu ra đó nhưng “quan niệm và triết lý giáo dục” (rất khiêm tốn) của Út Em – xem chừng – vẫn chưa được phần đông người dân địa phương chia sẻ. Đời sống có những nhu cầu căn bản được sắp sẵn, theo thứ tự ưu tiên: ăn/học. Ăn chưa đủ no, lo chi tới học!
Mà trường làng Kandal lại dậy tới ngày hai buổi lận: sáng học tiếng Miên, chiều tiếng Việt. Coi như mất nguyên ngày.
Tuổi thơ là một thành quả đặc thù thế kỷ XX. Trước đó, nhân loại phải dồn hết nỗ lực vào việc mưu sinh nên trẻ con chỉ là một người lớn thu nhỏ (miniature adult) với trách nhiệm đè nặng lên vai gần như bố mẹ.
Nhân loại đã bước vào thế kỷ 21 nhưng dân làng Kandal thì chưa, và chắc còn phải chờ lâu. Hy sinh “nguyên” cả một thành viên trong gia đình cho việc giáo dục là một kiểu đầu tư hơi xa xỉ (và cũng có vẻ rất xa vời) ngoài tầm tay với của rất nhiều cư dân, ở nơi đây.
Tui chợt “ngộ” ra điều này nhưng loay hoay mãi vẫn chưa tìm ra được thứ ngôn ngữ thích hợp để chia sẻ ý nghĩ của mình với ông bạn đồng hương, và đồng ẩm, ngồi bên. Út Em vẫn chậm rãi nhai khô (thứ thực phẩm mà tôi nghi ngại là thằng chả phải nhai một ngày hai lần, và đúng 365 ngày mỗi năm) chợt hất hàm nhìn ra phía trước:
– Anh Tư ngó cái con Sáu bán chuối nướng này nè. Nó đi bán mình ên cũng được vậy, ráng cực thêm chút xíu thôi, để cho thằng con tới trường mà nó nhứt định không chịu. Phải chi nó làm nghề cá mà tới mùa cần người phụ thì tui không trách …
“Con Sáu” đang chèo nghe ngang nhà, và chắc chắn không biết đang bị Út Em “đấu tố” nên còn ráng xề tới thiệt gần (chắc tại thấy khách lạ) cất tiếng chào mời:
– Ai chuối nướng hông?
Người phụ nữ còn rất trẻ nhưng đen đủi và gầy guộc như một con khô. Còn thằng bé thì tóc cháy nắng vàng hoe nhưng trông rõ có nét thông minh và lém lỉnh. Tôi không quen chụp ảnh nên lính quýnh một hồi mới mở được máy, và vì vụng về nên không thu được hình của cả hai mẹ con khi họ lướt qua.
– Chớ ba thằng nhỏ đâu anh Út?
Hai đứa đã khổ quá mà con này nó có cái tật hay nhằn nên thằng kia bỏ lên Nam Vang rồi. Nghe đâu đi phụ hồ nhưng bữa có việc, bữa không, không có tiền gửi về cho vợ nuôi con nên tui sợ nó trốn luôn quá. Nó với tui cũng có bà con xa nhưng mình lo thân còn chưa xong làm sao hụ hợ gì cho ai được.
– Anh Út ở đây bao lâu rồi vậy?
– Tui sinh ngay tại đây chớ đâu – giọng Út Em chợt có vẻ phẫn uất như thể tôi vừa mới chạm đến một vết thương (lòng) nào đó – hồi trào Lon Nol sợ bị nó “cáp duồn” nên tui chạy về bển. Tới chừng thấy êm êm vừa quay trở lại ở chưa ấm chỗ thì tiếp tới trào Khmer Rouge nên chạy thêm lần nữa, cứ chạy hoài thiếu điều muốn xút quần luôn.
Tất cả những người dân Việt sinh trưởng nơi đây thuộc thế hệ Út Em đều có có cái cái lý lịch (“chạy muốn xút quần luôn”) na ná như nhau cả. Họ sinh trưởng ở Cambodia, hốt hoảng bỏ về Việt Nam tị nạn (đôi lần) nhưng quê hương cũng không phải là nơi nương náu được nên rồi lại đành phải tiếp tục tha phương cầu thực.
Sau vài lần chạy qua/chạy về như vậy thì tài sản, đất đai, nhà cửa của đám Việt Kiều ở Miên đều mất ráo. Đến tấm giấy tuỳ thân để lận lưng (rồi) cũng mất luôn nên họ không còn gì để có thể chứng minh mình là ai nữa. Tình trạng vô tổ quốc của họ kéo dài từ đời mình … qua đến đời con cháu.
Út Em nói nghe như khóc:
– Ở đây thì tụi nó kêu mình là Duồn: “Tụi Duồn về quê mày hết đi.” Về tới bển thì họ kêu mình là Miên: “Đám Miên qua đây làm cái gì?” Riết rồi tui thiệt tình cũng không biết mình là cái giống gì nữa, anh Tư à.
Tôi ngồi chết trân, làm bộ ngó mông ra mặt sông đang loang loáng nắng, cứ như thể là mình không hề nghe gì về tình trạng không Miên/không Việt (“không biết mình là cái giống gì nữa”) của Út Em nhưng vẫn thấy mắt cay cay. Út Em ấm ức thêm:
– Đời tụi tui cam chịu như vậy thì đã đành rồi nhưng còn con cháu mình nữa chớ. Tui ước ao tụi nó đều được đi học. Học biết con số, biết cái chữ thì sẽ đỡ bị người ta ăn hiếp – đúng không, anh Tư?
– Dạ, đúng!
Tui lại nhiệt liệt tán thành “quan niệm và triết lý giáo dục” (vô cùng) khiêm tốn của Út Em, dù thâm tâm vẫn e ngại rằng niềm “ước ao” này – xem ra – vẫn còn hơi xa, so với những thực tế (não lòng) mà tôi đang nhìn thấy ở đất nước này, trong mấy tháng qua.
Nhà cầm quyền Phnom Penh và Hà Nội có rất nhiều điểm dị biệt trong đường lối, và chính sách điều hành quốc gia nhưng chắc chắn họ có điểm này chung: cả hai đều (nhất định) bỏ mặc, không ngó ngàng gì đến đám dân Việt trôi sông lạc chợ ở Cambodia.
Thứ trưởng ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn đã từng mạnh miệng tuyên bố “sẽ không để vùng trống, vùng trắng trong công tác kiều bào.” Lẽ ra, ngài nên nói thêm rằng: “Trừ đám kiều bào ở Miên thì khỏi.” N.Q 36 chắc cũng có một điều khoản bất thành văn, và chỉ được hiểu ngầm là: “Không tiền, không kiều hối gửi về quê mẹ thì khúc ruột gần/xa gì cũng đều là ruột thừa ráo nạo.”
– Anh Út còn ai ở VN không?
– Còn bà dì, em má, ở Trà Vinh nhưng già lắm nên chắc bả cũng chết luôn gồi.
– Bộ không liên lạc gì hết trơn sao?
– Liên lạc cách nào, Trời?
Thay vì rượu vào lời ra, tuy chúng tôi vẫn uống tì tì nhưng chuyện trò – rõ ràng – mỗi lúc lại một thêm buồn bã và bế tắc. Tôi rụt rè gợi ý:
– Anh Út chống ghe cho tui trở lại trường học Nghe nói buổi chiều dậy tiếng Việt nên tui muốn ngó qua mấy cái lớp học này coi sao?
– Ở đâu mà ra tới mấy lớp?
– Có cả trăm em học sinh lận mà.
Nhưng mà có một cô giáo tiếng Việt hà, nên dồn hết vô một lớp luôn.
– Ý Trời, đông quá ai mà dậy nổi? Sao không mướn thêm thầy cô?
– Ngoài cái cô này ra, cả xã có ai biết chữ đâu mà đòi làm thầy giáo hay cô giáo. Cổ ở Việt Nam mới qua đó.
Út Em nói không sai. Tôi gặp cô giáo VN rồi mới biết đây một cành lan hiếm hoi và quí giá của cái xã này, hay (dám) của cả tỉnh Kampong Chhnang luôn nữa.
– Cháu tên là Bạch Lan, quê ở Sóc Trăng. Cháu theo chồng qua đây …
– Làm sao cháu dậy được cả trăm em học trò.
– Dạ thì cháu cũng phải “ráng” thôi. Cái khó là các em học mấy trình độ khác nhau. Lớp một nhỏ thì mới học a,b,c. Lớp một lớn thì đọc chạy mặt chữ rồi. Lớp hai thì tập viết, và bắt đầu tập làm toán cộng trừ …Bị không có sách giáo khoa, cái gì cũng phải viết lên bảng nên mất thì giờ, và dậy chậm rì hà…
– Lương lãnh đủ sống không cháu?
– Dạ, hơn trăm đô. Chồng cháu cũng đi làm nên “ráng” thì cũng được nhưng hổng biết là sẽ được bao lâu nữa?
– Ủa, sao vậy?
Nghe nói là hội chỉ đủ tiền trả cho tới cuối năm thôi. Qua Tết mình thì chưa biết vì còn phải chờ ngân quỹ.
Tôi quay qua hỏi một nhân viên MIRO (Minority Rights Organization) người Khmer đứng cạnh:
– Tổ chức của ông có tiếp tục tài trợ cho trường không?
Thằng chả nhún vai, cứ y như là Tây vậy:
– Tụi tao là N.G.O (non governmental organization) chớ có phải là chính phủ Cambodia đâu mà có tiền để trả ai hoài hoài được. Nếu vẫn nhận được tiền từ Vidan Foundation thì “project” này vẫn tiếp tục chớ, còn không thì phải ngưng thôi.
Đúng lúc, tôi thấy anh Nguyễn Công Bằng, đại diện Hội Thiện Nguyện Vì Dân (trụ sở ở Houston, TX) đang sớ rớ gần bên nên hỏi tiếp:
– Sang năm hội còn tài trợ cho ngôi trường ở làng Kandal không anh?
– Hy vọng là còn, tụi tui đang “ráng”…
– Xin lỗi, anh nói “đang ráng” là “đang” làm sao?
– Dạ thì “ráng” tiếp tục kêu gọi sự tiếp tay của đồng bào mình khắp nơi coi bà con ủng hộ ra sao. Có đủ tiền thì mới dám ký contract cho MIRO dạy tiếp, chớ đâu làm sao khác được…
Chiều vẫn rơi mênh mông trên sông, khiến tôi thốt nhớ đến bản nhạc Chiều Về Trên Sông của Phạm Duy:
Chiều buông trên giòng sông Cửu Long
Như một cơn ước mong, ơi chiều
Về đâu ơi hàng cây gỗ rong
Nghiêng mình trên sóng sông yêu kiều
Thấy tôi có vẻ trầm tư, Út Em nhắc nhỏ:
– Thôi mấy anh chuẩn bị trở lại thành phố đi. Ban đêm ngủ lại không tiện đâu. Nói nào ngay thì ở đây cũng không được an ninh gì cho lắm.
Nghe tới chuyện “không được an ninh” là tui lật đật nhẩy xuống ghe liền. Út Em ái ngại nhìn theo, ngập ngừng (chút xíu) rồi nói với:
– Bữa nào ghé nhậu nữa không, anh Tư?
– Ờ, thế nào tui cũng… “ráng” mà!
Thì cũng nói đại như vậy cho qua chuyện, chớ cái trường làng Kandal này mà đóng cửa luôn thì tui mặt mũi nào mà gặp lại Út Em cho được. Đ…mẹ, sao tui già đầu rồi mà vẫn cứ hay vướng vào nhiều chuyện lôi thôi (dữ) vậy Trời!
Dân nào thì chính quyền đó
Đánh nhau thì thằng nào mạnh hơn sẽ thắng. Dân nào thì chính quyền đó. Muốn hòa bình thì phải chuẩn bị chiến tranh.
Những lý thuyết trên ở VN đã được Vy Cy “động não” áp dụng triệt để bằng nhiều hình thức và nội dung khác nhau.
1. Đánh nhau thì thằng nào mạnh hơn sẽ thắng: Mạnh hơn là sao? Ngũ đẳng huyền đai không bằng dao phay chém lén ! Quăng lựu đạn rạp hát, chận xe đò bắt vài thằng đem xuống bắn tại chổ gài bản án phản động hỏi thằng nào không sợ !
2. Dân nào thì chính quyền đó: Ok, thằng nào hó hé chày dồ cũi đòn tao nện cụp xương sống, đá xanh tao cho giang hồ pháo như mưa vào nhà coi tụi bây dám cãi hay không !
3. Muốn hòa bình thì phải chuẩn bị chiến tranh: tôn đại ca mạnh nhất là TC làm shifu thì thằng đếc nào dám gây hấn. Dâng vùng đất biên giới phía Bắc cho shifu là xong, coi như dứt khoát ổn định ta mặc sứ ăn ngủ đ. ĩa !
Mít đặc ơi là Mít đặc ngu ơi là ngu !!! Ha ha ha ha !!!
VN chả việc gì phải dâng đất cho ai cả
Tiến Sĩ Mạc Văn Trang vẫn mong đa đảng, ngay cả cả 2 đảng đều là Cộng Sản, cạnh tranh để chọn ra người tài lãnh đạo đất nước, học giả Trương Nhân Tuấn cũng mún nhứt thể hóa để bộ máy chính quyền gọn nhẹ, chớ hổng cồng kềnh như hiện nay
Kiến nghị của tớ, nói theo Tiến Sĩ Phạm Chí Dũng, thời cơ đã chín muồi cho việc thử nghiệm đặc khu . Không cần đưa ra toàn quốc hội, mà chỉ lập ra 1 ban đặc nhiệm về đặc khu . Nên take into consideration những thương tiếc trí thức đang bày tỏ, đó là định hướng XHCN bị lơi là khi xây dựng đặc khu . Có nghĩa chủ nghĩa xã hội phải thật sự có mặt ở đặc khu
Thời điểm chín muồi, vì Tổng bí thư Tô Lâm đã tạo ra 1 đồng thuận lâu lắm mới thấy lại
Trích Người Thơ Nguyễn Đắc Kiên “Ý tưởng về một “Xã hội đóng – Kinh tế mở” như mô hình Singapore, theo tôi, dù có thể sẽ có rất nhiều tranh cãi, nhưng cần thiết và phù hợp với Việt Nam (có lẽ trong ít nhất là vài thập kỷ tới)”
Có được sự đồng thuận chúng khẩu đồng tình thế này là 1 thời cơ hiếm thấy từ hồi Đổi Mới tới giờ, Đảng & Tbt Tô Lâm cần nắm lấy
Có những ý kiến cho rằng trở lại con đường chủ nghĩa XH sẽ trở lại với nghèo đói như xưa, cho phép tớ phản biện
– Thiếu thốn ngày xưa, theo TS Mạc Văn Trang, là do chiến tranh phá hoại của Đế quốc Mỹ
– Ngay cả vậy, RFA-phong thánh nhà nghiên cứu Bùi Quang Vơm cũng đã chứng minh rất khách wan & khoa học rằng kinh tế Việt Nam DCCH hơn hẳn Ngụy
Có nghĩa bây giờ (vì) không có Mỹ phá hoại, Việt Nam có thể đĩnh đạc đi vào chủ nghĩa xã hội mà vẫn giữ nguyên mức sống như bi giờ . 1 chủ nghĩa xã hội ở tầng cao mới, cuộc sống đầy đủ nhưng ít bất công hơn . nên nhớ chủ nghĩa Mác, theo nhà trí thức -Nguyễn Đức Lùng Tùng phèng bảo thế- Hoàng Phủ Ngọc Tường, chính là đáp số thỏa đáng cho các bất công trong phần đất bị giặc chiếm đóng, những kẻ không nhớ “Sông núi nước Nam vua Nam ở”, nên chúng đã bị đánh tơi bời . Cho hợp với tư di trí thức trong nước
Nói chi đâu xa,Việt kiều Miên ở lòng Hồ Tonlesap về quê cha đất Tổ đinh cư ,ở Hồ dâu tiếng Tây Ninh,các cháu nhỏ,đưa nào trông mặt củng sáng sủa cả.Nhưng suốt ngày đi mót khoai mì để kiếm sống.Ấy vây mà một nhà báo hỏi các cháu :Đi học và mót mì ,cháu chon bên nào ?? các cháu đều trả lời: Đi học !! Thế mới biết Dân tôc Việt hiếu học.Nghèo rớt-mồng -tới ,mà vẩn thích đi học !! Hỏi người lớn ,thì té ra, bà con có lên hỏi các trường Tiểu học gần đấy,muốn học phải nạp chi phí 2 triêu (tiền Hồ) cho môt năm ,thì mới đươc học !! Thế mà vẩ CHXHCN Viêt nam muôn năm ,thế mới lạ ??Một đất nước mà giáo dục trẻ bi bỏ bê,sao cứ goi là phát triên ,vươn mình ??Nhìn các cán bô cấp cao,hôi đồng nôi các…hầu hết Ai-củng -đeo -kính trắng cả.!Phải chăng họ Họ đưoc ăn hoc đàng hoàng??Trong lúc ,nôi các (cabinet) các nước tiên tiến ít khi thấy quan cức đeo”kính trắng”,co dù biết rỏ đai bô phân đều là chuyên gia thương thặng .Cụ thể như Mỹ từ TT ,ngoai trương ,quốc phòng ,phó TT… chẳng ai mang kính trắng cả…ngay cả thiên tài về công nghê Elon Musk củng chẳng th6ay đeo “kính trắng””.Thế nghĩa là sao ??? Thưa bà con ,cứ suy nhĩ sẽ tìm ra đáp số: Cả nươc đều ngu ? Tụi nó ,chẳng qua là “diễn viên ” .Đeo kính trắng ,đóng vai trí thưc Dổm!
Gs Nguyễn Đình Cống nói giáo dục không phải là quyền cơ bản của con người, mà là đặc quyền dành riêng cho giới tinh hoa . Có vẻ VN áp dụng tư di này của Gs Nguyễn Đình Cống, bạn là 1 ví dụ . Nhờ xuất thân từ gia đình Cách Mạng, bạn được hưởng the best education money & quyền lực can buy ở Việt Nam . Trời cho bạn thứ tư di lý lịch đẹp thế mà không được Nhà nước đưa ra nước ngoài học & làm việc, cũng may là bạn rất tự hào với trí tuệ của mình . Chắc ở VN bạn cũng thuộc loại gõ (nhức) đầu trẻ . Bạn cũng đủ tự hào kêu người khác là vô học, mất dạy … chỉ xứng đáng để bạn xịt tinh vào miệng . Wonder bạn có làm thế với những đứa trẻ, theo bạn, thiếu trí tuệ dưới quyền của mình chưa
Nước Việt Nam vẫn chưa sao cả, với những người như bạn . Những người khác thì … có thể do Nhân-Quả, theo Tiến Sĩ Mạc Văn Trang, là quy luật vận hành của toàn vũ trụ . Chúng nó thiếu điều kiện, còn bạn dư điều kiện đều là Nhân-Quả hít chơn hít chọi á . Có điều luật Nhân-Quả ở VN vận hành theo những nguyên lý của Chủ nghĩa Mác, Tiến Sĩ Việt Cộng bố thí cho thương phế binh “Ngụy”
Cái này là ý Đảng lòng dân . Dân XHCN như nhà báo -đc Ts Tưởng Năng Tiến bảo thế- Lưu Trọng Văn wan niệm cả thía zới phải dâng mọi thứ cho dân các bác í hưởng, chứ không (mún) bỏ ra 1 cắc nào hít chơn hít chọi á . Ai có thỉa đem xìn về cho dân XHCN, các bác trí thức vội vàng kêu gọi hghh, tất nhiên, theo ý Đảng cũng là lòng mình . Những ai mà họ phải bỏ công sức ra đèo bòng, Phúc du nhá . Thời covid cũng thía, dân Việt từ Miên muốn về VN, cả lũ trí thức, toàn những người đc ts Tưởng Năng Tiến mến mộ, la toáng lên là đừng có về mà đem bệnh cho Việt Nam
Chính sách kiều bào của Đảng, ít nhứt có hiệu quả (rất) cao với giới trí thức hải ngoại, nhứt là những người như đc Ts Tưởng Năng Tiến . Đại tá an ninh được Đảng gửi wa hoạt động tại hải ngoại, chắc chắn đã được đc Ts Tưởng Năng Tiến hỗ trợ đắc lực
36 nghìn tỷ đô la nợ
Kế hoạch thuế của Trump khiến thị trường tài chính lo lắng
Cho đến nay, Hoa Kỳ vẫn có thể trả được khoản nợ khổng lồ của mình mà không gặp bất kỳ vấn đề gì. Nhưng xét theo kế hoạch thuế của Donald Trump, người ta ngày càng nghi ngờ liệu tình hình này có tiếp tục diễn ra trong tương lai hay không. Thị trường trái phiếu đang phát đi những tín hiệu đáng lo ngại.
Donald Trump gọi kế hoạch này là “to lớn” và “xinh đẹp”. Tuy nhiên, những người khác lại coi kế hoạch cắt giảm thuế là cách để tăng thêm khoản nợ khổng lồ của Hoa Kỳ lên hàng nghìn tỷ đô la. Câu hỏi được đặt ra trên thị trường tài chính là liệu kế hoạch này có hiệu quả hay không.
Trong nhiều năm, chính phủ Hoa Kỳ đã chi tiêu nhiều hơn số tiền họ kiếm được – nợ hiện đã lên tới 36 nghìn tỷ đô la. Cho đến nay, Hoa Kỳ vẫn có khả năng chi trả các khoản nợ và thâm hụt ngân sách cao này mà không gặp bất kỳ vấn đề gì. Bởi vì nền kinh tế lớn nhất được hưởng một đặc quyền: Trái phiếu chính phủ Hoa Kỳ và đồng đô la là đồng tiền dự trữ của thế giới. Có nhu cầu lớn đối với trái phiếu kho bạc Hoa Kỳ – từ các ngân hàng trung ương đến các nhà đầu tư tổ chức và nhà đầu tư tư nhân.
Nhưng với các chính sách của Tổng thống Hoa Kỳ Trump, những nghi ngờ về tính bền vững của khoản nợ đang ngày càng gia tăng. Điều này trở nên đặc biệt rõ ràng khi cơ quan xếp hạng tín nhiệm Moody’s đã rút mức xếp hạng tín nhiệm cao nhất của Hoa Kỳ vào cuối tuần trước do các kế hoạch thuế. Tuy nhiên, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên. Hai công ty xếp hạng tín nhiệm lớn khác là S&P và Fitch đã thực hiện điều này từ nhiều năm trước. Nhưng động thái này đã chuyển hướng sự chú ý của thị trường tài chính sang những rủi ro vốn có trong mong muốn cắt giảm thuế của Trump.
Gói luật này dự kiến sẽ được đưa ra bỏ phiếu tại Hạ viện Hoa Kỳ chậm nhất vào tuần tới. Điều này sẽ kéo dài thời gian cắt giảm thuế mà Trump đã thực hiện trong nhiệm kỳ đầu tiên của mình vào năm 2017. Ngoài ra, thuế đối với tiền boa và tiền làm thêm giờ cũng sẽ được giảm. Một phần của gói này cũng bao gồm việc tăng chi tiêu cho quân đội và bảo vệ biên giới. Đổi lại, chi tiêu cho các lĩnh vực như chương trình bảo hiểm y tế Medicaid và viện trợ thực phẩm sẽ bị cắt giảm. Các khoản trợ cấp cho năng lượng tái tạo cũng sẽ bị loại bỏ.
Lãi suất đang tăng
Bộ Tài chính và Nhà Trắng lập luận rằng việc cắt giảm thuế sẽ không làm tăng thâm hụt ngân sách. Bởi vì những điều này sẽ thúc đẩy đáng kể tăng trưởng kinh tế. Tuy nhiên, nhiều nhà kinh tế nghi ngờ điều này.
Ủy ban lưỡng đảng về Ngân sách Liên bang có Trách nhiệm ước tính rằng luật này sẽ làm tăng nợ công ít nhất 3,3 nghìn tỷ đô la vào năm 2034## dog Trump làm tăng nợ công giống như nhiệm kỳ đầu, tụi Maga vịt sủa ca ngợi tài kinh bang tế thế của dog Trump, Kaka Kaka #. Mức thâm hụt hàng năm sẽ tăng lên 6,9 phần trăm, so với mức 6,4 phần trăm của năm ngoái. Những ước tính khác thậm chí còn cao hơn.
Tất cả những điều này phải được tài trợ bởi các nhà đầu tư mua trái phiếu mới của chính phủ Hoa Kỳ. ## 2 chủ nợ chính là Japan và Tàu chệt, vấn đề là họ có mua hay không hay nên trừng phạt dog Trump về chiến tranh thương mại nó gây ra#####Nhưng có dấu hiệu cho thấy họ sẽ tính lãi suất cao hơn đáng kể so với trước đây. Vào thứ Hai, lợi suất trái phiếu kho bạc Mỹ kỳ hạn 30 năm đã tăng lên trên ngưỡng 5 phần trăm. Điều này chắc hẳn khiến chính phủ Hoa Kỳ lo lắng. Đây là một dấu hiệu nữa cho thấy Hoa Kỳ có thể không thể vay nợ vô thời hạn trong thời gian dài hơn nữa mà không phải chịu chi phí lãi suất cao hơn. Theo tờ Wall Street Journal, Hoa Kỳ hiện đã phải chi gần 900 tỷ đô la hàng năm để trả nợ do lãi suất tăng gần đây.
Hoặc như chiến lược gia thị trường Callie Cox của Ritholtz Wealth Management đã nói trong một cuộc phỏng vấn với Axios: “Thâm hụt ngân sách không phải là vấn đề – cho đến khi các nhà đầu tư nghĩ rằng nó là vấn đề”= lúc đó thì dog Trump quỳ gối van lạy nhà đầu tư. Kaka Kaka
Chỗ nào có tiền, có đảng. Chỗ nào không tiền, không đảng. Việt kiều hiểu chửa?
Người Việt được giải cứu ở Myanmar nói phải nộp tiền để được hồi hương
Họ cho biết bị sứ quán Việt Nam yêu cầu phải trả cả chục triệu đồng
Qua đọcRFA