Năm 17 tuổi, đang khi học thi tú tài, tôi bỗng nhiên bị suyễn. Căn bệnh này – vào cuối thế kỷ trước, ở VN– vẫn bị coi là loại nan y, vô phương chữa trị. Từ đó, thỉnh thoảng, tôi lại phải trải qua vài ba cơn suyễn thập tử nhất sinh.
Những lúc ngồi (hay nằm) thoi thóp tôi mới ý thức được rằng sinh mệnh của chúng ta mong manh lắm, và chỉ cần được hít thở bình thường thôi cũng đã là một điều hạnh phúc lắm rồi. If you can’t breathe, nothing else matters!
Vì thường xuyên sống bấp bênh và bồng bềnh (“giữa hai cõi âm/ dương”) nên tôi… rất nhát. Địa ngục gần xịt hà. Mà địa ngục trong trí tưởng của tôi (kẻ lon son theo mẹ đi chùa suốt thời thơ ấu) thì vô cùng khủng khiếp: đầy bọn lâu la đầu trâu mặt ngựa, cùng với dầu sôi, lửa đỏ …. ngó là muốn xỉu liền. Bởi vậy, suốt đời tôi không bao giờ dám làm điều gì ác; cũng không dám giữ riêng chi cho cá nhân mình, và sẵn sàng thực hiện mọi điều thiện khi có thể.
Với thời gian, cùng những phát kiến của y khoa, bệnh suyễn không còn hành hạ và đe dọa đến mạng sống của tôi như khi còn trẻ nữa. Nhưng cũng với thời gian, tà tà đời xế về chiều, rồi tôi cũng sắp sửa phải đối diện với cái chết thôi.
Nhờ đã từng trải nhiều lần “bên vực tử sinh” nên tôi không ngán Thần Chết xíu xiu nào ráo trọi. Tôi cũng chả ngại ngùng gì khi gặp mặt Diêm Vương. Tui sống đàng tử tế quá trời nên dù có xét nét tới đâu chăng nữa thì thằng chả vẫn phải công nhận rằng tui là “thằng đàng hoàng nhứt trong cái đám lộn xộn,” cùng thời.
Trong đám này có hai cha nội rất đáng phàn nàn là Ba Dũng và Bắc Hà, theo như ghi nhận của nhà báo Huy Đức:
“Trong bức ảnh này (Bogaya, Ấn Độ), khi xếp bằng dưới gốc bồ đề nơi được cho là phật tổ từng ngồi, Bắc Hà (phải cùng) là người duy nhất có dáng điệu rúm ró khác thường. Đây là giai đoạn mà ở quốc gia này, Bắc Hà chỉ ‘dưới Ba Dũng’ và hách dịch với phần còn lại, vậy nhưng khi đối diện với thần linh nhìn ông ta vô cùng sợ hãi.
Không chỉ có Bắc Hà, rất nhiều quan chức tối cao cứ sắp bước chân ra khỏi nhà là thỉnh ý các thầy tâm linh, đổ không biết cơ man nào tiền để xây chùa, xây đền… Họ nên đọc lại ‘Chuyện Thủ Huồng’ để thấy rằng, khi sợ trời phật thì cách tốt nhất là ngưng làm điều ác để bắt đầu các việc thiện.
Đừng vì tâm quá hoảng loạn mà vội vàng truyền bá cái văn hóa hối lộ trần tục đến cõi thiêng liêng: vẫn thỏa sức vơ vét của dân rồi mong gỡ tội bằng cách cuống cuồng mua trời, bán phật.”
Nhìn “dáng điệu của Bắc Hà” quả là “rúm ró” thiệt, và “rúm ró” lắm. Còn nét mặt của Ba Dũng – xem chừng – cũng không được tự tín gì mấy, ngó cũng lấm lét thấy rõ. Huy Đức còn khuyên “họ nên đọc lại ‘Chuyện Thủ Huồng’ để thấy rằng, khi sợ trời phật thì cách tốt nhất là ngưng làm điều ác để bắt đầu các việc thiện.”
Ủa, chớ Thủ Huồng là ai vậy cà?
Tui vô gu gồ thì thấy Wikipedia có những đoạn sau:
“Ngày xưa, khoảng năm 1755, ở châu Đại Phố có một người tên là Võ Hữu Hoằng. Ông xuất thân làm thơ lại. Trong hai mươi năm làm việc trong nha môn, ông đã thu tóm được nhiều tiền của. Sau khi vợ mất sớm lại không con, mà tiền bạc thì quá thừa thải, Thủ Huồng xin thôi việc về nhà.
Thủ Huồng (có sách ghi là Thủ Huồn) rất yêu vợ, cho nên khi nghe người mách rằng ở chợ Mãnh Ma (Quảng Yên) là chỗ người sống và người chết có thể gặp nhau, ông quyết đi tìm vợ.
Gặp nhau, trong lúc trò chuyện, Thủ Huồng ngỏ ý muốn xuống âm phủ chơi và được vợ đồng ý. Ở cõi âm, ông tận mắt nhìn thấy những cực hình dành cho những kẻ phạm nhiều tội ác khi còn sống. Và ông cũng đã nhìn thấy một cái gông to, mà cai ngục cho biết là để dành cho ông…
Khi trở lại cõi dương, Thủ Huồng đem toàn bộ tài sản dùng vào việc bố thí, xây dựng những công trình phúc lợi, đặc biệt là làm nhà để giúp dân nghèo…
Sau, Thủ Huồng được vợ đưa xuống cõi âm lần nữa, và thấy cái gông ngày cũ đã nhỏ lại rất nhiều. Từ đó, ông tiếp tục làm việc thiện, việc nghĩa cho đến khi mất …”
Hèn chi mà bữa rồi tôi có nghe nhà báo Đinh Ngọc Thu cho hay là ông Trần Đại Quang vừa cúng chùa Vĩnh Nghiêm một cặp đèn trị giá 19 tỷ lận. Trước đó, dư luận cũng có hơi lăn tăn chút xíu về một món quà từ thiện (bất ngờ) dành cho trẻ em ở huyện Võ Nhai – tỉnh Thái Nguyên.
Về sự kiện này, VOA có bài (“Chia Rẽ Về Quỹ Xây Trường Từ Con Gái Nguyễn Tấn Dũng”) nghe được vào hôm 11 tháng 9 năm 2017. Xin trích vài đoạn ngắn:
“Tin cho hay trường mới trông như một “bông hoa nổi bật giữa núi rừng”, có đầy đủ các phòng học, phòng chức năng, phòng đa năng, thư viện, bếp nấu, nhà ăn, nhà nội trú, khu vệ sinh, sân vui chơi cho các em…
Ông Hoàng Dũng ở TP. HCM, người từng nhiệt tình tham gia các hoạt động vì dân chủ, viết: ‘Nếu cả tập đoàn dòng họ nhà bạn khai thác 1 đất nước đến kiệt quệ rồi xây dựng lại dăm vài chục công trình thiện nguyện bất kể đó là tiền sạch hay bẩn, thì bạn có xứng được tung hô không?’
Nhà báo Võ Văn Tạo ở Nha Trang, người thường xuyên lên tiếng về những chuyện gây bất bình ở Việt Nam, viết: ‘Cứ mặc sức tham nhũng trăm nghìn tỷ, phá nát đất nước, tạo trường rách nát đi. Hưu, bỏ vài tỷ xây 1 trường, sẽ được tri ân’.
Đã có hàng trăm những lời bình luận hay các ý kiến tương tự như của ông Dũng và ông Tạo. Đáp lại các ý kiến này, trên trang Facebook cá nhân, giáo sư Ngô Bảo Châu bày tỏ ông có cái nhìn ‘đơn giản’ về việc vận động nguồn tài trợ xây trường”.
Với cái nhìn của một người từng sống giữa cõi âm/dương như tôi thì tất cả những ý kiến thượng dẫn (dù pro hay con) đều hoàn toàn không đáng được quan tâm. Vấn đề thực sự cần được đặt ra là liệu những cái gông, đang nằm chờ dưới cõi âm, sẽ có nhỏ lại hay không – sau khi qúi vị lãnh đạo quốc dân chịu chi (ít nhiều) để làm việc nghĩa?
Là một người có “thẩm quyền” trong “lãnh vực âm dương,” tôi khẳng định: có! Hồi thời Thủ Huồng Diêm Vương tính điểm ra sao, thời nay ổng cũng vẫn làm y như trước thôi.
Nói thí dụ cho dễ hiểu là nếu cái gông của ông Quang dài một thước thì sau khi cúng chùa cặp đèn giá trị 19 tỷ đồng nó sẽ ngắn bớt lại được một phân. Cứ như thế mà nhân lên, khi số tiền làm việc thiện lên tới 190 tỷ thì cái gông của ổng sẽ ngắn lại một tấc.
Cứ theo tiến trình này, cùng với hàng vài chục tỷ đô la mà qúi vị quan chức sốt sắn nôn ra thì chả mấy chốc mấy cái gông dưới địa ngục (dám) sẽ biến mất luôn hết ráo. Cùng lúc trên dương gian số trẻ em Việt Nam bán vé số sẽ bớt dần vì trường học mọc lên như nấm, bệnh viện cũng mọc theo nên hết có cái vụ chồng chất ba bốn mạng một giường như hiện tại. Còn cầu đường thì (ôi thôi) bắc ngang bắc dọc khắp nơi … nên không còn cái vụ con nít chết trôi, chết chìm đều đều nữa.
Mọi người đều vui hết, và vui còn hơn Tết nữa. Ở ngoài nước, tất nhiên, tui cũng vui luôn. Chỉ có điều đáng tiếc là niềm vui này hơi ngắn. Báo Người Lao Động lại vừa ái ngại loan tin: “1.400 tỉ đồng xây nghĩa trang quốc gia dành cho cán bộ cao cấp.”
Ah, đù! Vừa mới nhả ra cặp đèn mười chín tỷ xong lại cạp ngay vào thêm một ngàn bốn trăm tỷ khác thì Diêm Vương, dù có dễ tính tới đâu chăng nữa, cũng đành phải bó tay chấm còm thôi. Thôi, quăng mẹ hết cả đám “cán bộ cao cấp” vô vạc dầu sôi đi – khỏi có gông cùm gì nữa ráo – bất kể là tụi nó xuống âm ty qua thứ nghĩa trang nào.
Quan tòa CS đoc chuyên “Thủ Huồn ” nhiều hơn ai hết ! Bởi vì khi kết án xong,thằng nào có tiền đem nap là đươc giam án. Ti62n nhiều thì giam nhiều ! Tiền ít thì giảm ít! Nôn (mửa) ra tiền đả tham nhủng ,để đươc giảm án,CS goi đó là khắc phuc hâu quả! Đó không phải là “thủ huồn” hay sao ?? Đây là “thủ huồn” theo kiêu kinh -tế-thi -trường đinh hướng XHCN. Đ-M cai gì chúng củng làm đươc cả! Đúng là Bác Hồ sống mai trong sư nghiêp của chúng.??/.
Dân nào thì chính quyền đó !!!
Đánh nhau thì thằng nào mạnh hơn sẽ thắng. Dân nào thì chính quyền đó. Muốn hòa bình thì phải chuẩn bị chiến tranh. Những lý thuyết này ở VN đã được Vy Cy “động não” áp dụng triệt để bằng nhiều hình thức và nội dung khác nhau.
1. Đánh nhau thì thằng nào mạnh hơn sẽ thắng: Mạnh hơn là sao? Ngũ đẳng huyền đai không bằng dao phay chém lén ! Quăng lựu đạn rạp hát, chận xe đò bắt vài thằng đem xuống bắn tại chổ gài bản án phản động hỏi thằng nào không sợ !
2. Dân nào thì chính quyền đó: Ok, thằng nào hó hé chày dồ cũi đòn tao nện cụp xương sống, đá xanh tao cho giang hồ pháo như mưa vào nhà coi tụi bây dám cãi hay không !
3. Muốn hòa bình thì phải chuẩn bị chiến tranh: tôn đại ca mạnh nhất là TC làm shifu thì thằng đếc nào dám gây hấn. Dâng vùng đất biên giới phía Bắc cho shifu là xong, coi như dứt khoát ổn định ta mặc sứ ăn ngủ đ. ĩa !
Mít đặc ơi là Mít đặc ngu ơi là ngu !!! Ha ha ha ha !!!
Chống cộng sản MAGA cuồng ngông
Hấp thụ nền văn hóa phong kiến
Đưa ta đến lạc hậu nghèo đói
Đắm chìm trong kiếp sống tôi đòi
Kéo dài bốn ngàn năm đen tối
Ngày nào còn sống là còn chống
Chống mê tín dị đoan bất công
Chống sùng bái lãnh tụ mù quáng
Chống cộng sản MAGA cuồng ngông
Nông Dân Nam Bộ
Mà nhứt là Donald J Trump!
“Ông Hoàng Dũng ở TP. HCM, người từng nhiệt tình tham gia các hoạt động vì dân chủ, viết: ‘Nếu cả tập đoàn dòng họ nhà bạn khai thác 1 đất nước đến kiệt quệ rồi xây dựng lại dăm vài chục công trình thiện nguyện bất kể đó là tiền sạch hay bẩn, thì bạn có xứng được tung hô không?’”
Ui, dư xăng . Vấn đề là những kẻ to mồm coi chiện “khai thác 1 đất nước đến kiệt quệ” là những thành tích đáng tự hào, những công lao của họ với Đảng cũng là với đất nước . Lấy ví dụ Nhà giáo Nhân Dân Phạm Toàn, người chủ trì ban viết sách giáo khoa cho miền Nam . Daddy Cool Nguyên Ngọc, người đc Ts Tưởng Năng Tiến mến mộ phong cho ổng giải thưởng Fang Chou-Tsing về giáo dục . See, tùy cách nhìn thui . Và nếu đc Ts Tưởng Năng Tiến mến mộ được họ thì … Phúc man, dư xăng qua cầu
Chiện bé Phượng làm trường, dạ thưa có cả Ngô Bảo Trâu đứng trong cái liên doanh đó đấy ợ . Hồi đó tớ đã nêu vứn đề này ra rùi, lấy Pablo Escobar ra so sánh, trí thức XHCN nói chiện thía zới là chiện của thía zới . Ở VN như thía là tốt gòi . Tay ai cũng nhúng chàm, với bé Phượng thì số đẻ bọc chàm, nhưng cô là 1 trong số (rất) ít người dùng bạc cắc để làm từ thiện . Thế là đáng quý gòi . Verbatim, hổng có thim bớt gì hít chơn hít chọi á
So, im all for it. Theo riêng tớ, nên làm thành 1 quần thể như những Kim Tự Tháp bên Egypt. Có khắc lời nói của Napoleon với binh sĩ khi chứng kiến những Kim Tự Tháp, Lịch sử & văn minh của nhân loại đang nhìn các bạn
Và dân Ai Cập bi giờ vưỡn còn tự hào, xem đó là những kỳ công mà cha ông họ đã đạt được
“Nhờ đã từng trải nhiều lần “bên vực tử sinh” nên tôi không ngán Thần Chết xíu xiu nào ráo trọi. Tôi cũng chả ngại ngùng gì khi gặp mặt Diêm Vương. Tui sống đàng tử tế quá trời nên dù có xét nét tới đâu chăng nữa thì thằng chả vẫn phải công nhận rằng tui là “thằng đàng hoàng nhứt trong cái đám lộn xộn,” cùng thời”
Hèn chi đồng chí Tiến Sĩ Tưởng Năng Tiến toàn mến mộ các trí thức Cộng Sản .
Chỉ mong đồng chí Tiến Sĩ TNT, thứ thuốc nổ banh càng, nên nghĩ lại, xây nghĩa trang hoành tráng cho các quan chức chánh phủ, chắc chắn những người mà đồng chí Ts TNT mến mộ sẽ có tiêu chuẩn được hưởng, ngoại trừ những người đã mắc tội với Đảng, cũng là đất nước & nhân dân thì không nói . Nhà báo Hữu Ước chắc chắn được