Trong hơn 200 gia đình lớn nhỏ trên thế giới, có một gia đình giàu có đông đúc, mang tên Việt Nam, rụộng thẳng cánh cò bay, đến mức một đứa bé trong nhà, một lần theo bố mẹ ra đồng, ngắm trời, ngắm đất, ngắm chim bay bướm lượn phải ngây ngô tự hỏi:
Cò kia mày đỗ nơi mô?
Cánh kia có mỏi cho nhờ đậu vai.
Nhà ta đất rộng, nương dài ,
Lúa ta chen kín, trong ngòai như nhau ,
Bờ ta phá bỏ từ lâu
Lúa không chỗ đứng còn đâu chỗ mày?*
Ngoài đồng ruộng mênh mông(đa phần là bờ xôi rụộng mật), đặc biệt là ở phía Nam, một năm chỉ một lần xả thóc là lúa lên bời bời, không cần bỏ công cầy bừa, chăm sóc bón lót phân gio, hay thuốc trừ sâu mà vẫn đủ gạo ăn quanh năm…Đám con cái chỉ việc chơi đùa, học hành rồi ăn no ngủ kỹ, không một lời phàn nàn trách cứ.
Ngoài đất đai trù phú, gia đình này còn được thiên nhiên ban cho cả rừng vàng biển bạc mà các gia đình lân cận như Lào, Campu chia, Thái Lan, Hàn Quốc, Nhật Bản, Mã lai, Indonexia, Sanh gapo, Phi lippin, không nơi đâu có được.
Mọi điều cứ tưởng sẽ êm đềm, yên ả mãi mãi cho đến khi những điều bất hạnh liên tục xảy ra. Thằng con lớn họ Hồ, tên Minh, (trước là họ Nguyễn, tên Cung) đùng đùng bỏ nhà ra đi, ngao du khắp chốn. Cứ “lênh đênh bốn biển một con tàu” qua hàng chục gia đình Pháp, Mỹ, Anh, Nga, Hồng Công, Trung Quốc rồi nằng nặc theo băng đảng Sitalin, Mao Trạch Đông vĩ đại, đem quan thầy và đồng bọn về tàn sát thôn quê, dưới cái gọi là ‘thủ ti cở cải”, chỉnh huấn chỉnh quân, bắn giết người giàu, thủ tiêu luôn cả cái gọi là đồng chí, đồng đội không ghê tay.
Trong phút chốc, khắp nhà, người chết như ngả rạ, tiếng than khóc oán hờn nổi lên khắp nơi cùng chốn…
Com chim đầu đàn bay lạc hướng, kéo các con sau sải cánh bay theo, vừa ngu dốt, độc tài, vừa hiếu chiến, hiếu sát, hạ lệnh cho anh em trong nhà tàn sát lẫn nhau đến sứt đầu mẻ trán. Máu chảy đầu rơi, mặc cha mẹ bất lực than khóc, dập đầu van xin.
– Đừng thế các con ơi, sao lại đem máu của mình ra mà tắm cho nhau thế, thiện tai, thiện tai…
Lần nào cũng vậy, anh em chúng nó, từ Hai Hồ đến Ba Duẩn, Năm khu, Sáu búa cùng một giọng la lối:
– Ông bà già cả thất học biết gì? Chúng tôi lớn rồi, phải trao toàn quyền quản lý gia đình để anh em chúng tôi lo…Không biết chúng tôi vừa đánh bật cả thằng đầu xỏ đế quốc, thực dân lớn nhất thế giới là Pháp đấy à?
Một lần nữa hai vợ chồng bà Dân, ông Tộc, 4000 tuổi phải nuốt nước mắt thở dài:
– Mẹ biết, cha biết, nhưng nhìn cảnh chúng mày nhuốm máu nhau đau lòng qúa.
-Ơ hay! Đã gọi là chiến tranh mà? Không lấy tài sản, xương máu anh em, cháu con trong nhà ra để chọi nhau với chúng nó thì làm sao đánh bật chúng nó ra khỏi nhà được?
– Phải! Phải! Giọng ông Tộc đượm buồn:- Nhưng anh em chúng mày chớ nướng hết tinh hoa trong canh bạc chiến tranh đấy nhé, đừng làm chiến tranh nhiều hơn máu của cả nhà, các con ạ.
Chúng vẫn vênh vác:
– Ông bà già cả, một lô xiềng xích phong kiến quấn quanh đầu, anh em tôi không thèm chấp…Cả ông, cả bà cứ chống mắt lên mà nhìn đi. Chỉ cần đuổi được thằng Mỹ ra khỏi khuôn viên, một năm sau chúng tôi sẽ vượt qua đầu thằng Trung Quốc, hai năm sau qua mặt anh cả Liên Xô, 5 năm qua mặt thực dân Pháp, 10 năm qua mặt Đế Quốc Mỹ…Mấy tên tép riu còn lại như Nhật Bản, Hàn Quốc, Ăng Lê… không thèm chấp. Chưa kể thằng Cămpu Chia, thằng Lào, phải phục chúng tôi sát đất; Chỉ cần được đặt chân lên đất nhà ta là công danh sự nghiệp mở ra trước mắt. Khi quay về, đứa chó nào cũng ăn trên ngồi trốc, không phải bí thư chủ tịch thì mèng mèng cũng cỡ thứ trưởng ,bộ trưởng. Riêng thằng Thái Lan thì anh em tôi chỉ cần gật đầu cái rụp cho ở lại trong Nam cày thuê cuốc mướn cho nhà ta là khoái lắm rồi; Có nơi ăn chốn ngủ, lại có tiền làm thuê đem về nuôi con cái, gấp mấy lần cày sâu, cuốc bẫm ở quê nhà chúng nó, chứ tưởng?
… Đến lượt bà Dân thở than:
– Cứ nhìn cảnh cháu con nườm nượp ra trận rồi chết như ngả rạ, mộ bia mọc lên ầm ầm như nấm dại sau mưa, khắp trong nhà, ngòai ngõ đều thành nghĩa trang, nghĩa địa, là ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, con ạ.
Vốn vô cảm, coi nước mắt người già là nước lã trôi sông, bao nhiêu đau khổ, mặn mòi, lo lắng, chúng bỏ qua hết. Thằng Hồ còn thẳng thừng tuyên bố:
– Dù có đốt cả dãy Trường Sơn trước mặt, dù phải hy sinh đến giọt máu cuối cùng, chúng tôi cũng đốt.
Bà Dân khóc tu tu:
– Tỉnh lại con ơi, máu người có hạn, cứ ném hết anh em , cháu con trong canh bạc thắng thua thế này, đau lòng, buốt ruột lắm:
Thằng Ba vênh váo:
-Bà khóc lóc, can ngăn cũng vô ích, chúng tôi oánh nhau là oánh cho Liên Xô, Trung Quốc đấy. Chúng nó phải đổ tiền, đổ gạo vào nồi nuôi chúng ta… Bà không thấy là từ mẩu lương khô chúng tôi ăn sáng, đến bát đĩa , tăng võng, súng đạn là của chúng nó trang bị à? Hơn nữa, hễ nhà ta mất một nhịp cầu, một đoạn cống là thằng Liên Xô phải giúp. Bà không nhìn băng zôn khẩu hiệu chăng kín trong nhà ngoài ngõ à: CCCP nghĩa là “các chú cứ phá”, có gì các anh lo.
-Chết chết, bà Dân càng lặng người, xúc động, ra sức gàn quải, khuyên răn: – Chiến tranh đau tất cả, con à. Mũi tên hòn đạn vô tình có chừa ai đâu? Mấy lại cứ mỗi lần nghe mấy anh em nhà mày, từ thằng Hai, thằng Ba, thằng Năm, thằng Sáu, thằng Mười…hô hào chiến tranh, là tao lại thấy cảnh con thơ mất cha, vợ trẻ mất chồng…Chúng mày cứ bảo thằng Nga, thằng Tàu nó giúp ,nhưng tao thấy trong làng ngoài ngõ, có ai được no đủ đâu? Thóc lúa vừa kịp chín ngoài đồng, chúng mày đã sai người ùn ùn khuân ra chiến trường. Lợn, gà, trâu, chó cũng biến thành nghĩa vụ để nuôi quân, đánh thắng, giết giặc lập công hết. Người già, trẻ nhỏ, ai cũng ruột dính tận da, gầy giơ xương sống, xương sừơn bày ra, mặt cũng teo tóp lại chỉ còn mắt với răng …Thế mày còn định bắt cả nhà “trường kỳ kháng chiến”, thắt lưng, buộc bụng đến bao giờ hở con?
– Bu không phải lo, Hai Hồ bảo: – Rồi bu xem, còn non còn nước còn mọi người đấy, chỉ cần đánh thắng bè lũ đế quốc chúng nó xong là nhà ta sẽ xây dựng gấp mười lần xưa.
Ngán ngẩm, bà Dân chỉ còn biết len lén nhìn chồng , cặp mắt ầng ậc nước…
Ngày qua tháng lại đói khổ triền miên, cuối cùng niềm ao ước suốt 21 năm trời, đã kịp thỏa nỗi chờ mong, đàn con rồ dại trong gia đình nhìn ông bà bằng cặp mắt của kẻ say máu chiến thắng, thằng Ba bảo:
– Ông Bà thấy chưa? chúng tôi nói được, làm được, chúng tôi huy động cuộc kháng chiến toàn gia, toàn diện. Bây giờ thì tất cả nhà cửa đất đai, hãng xưởng, bạc vàng của chúng nó là của chúng tôi rồi đấy nhé, tha hồ đập phá hút hít, ăn chơi nhảy múa.
– Ấy ấy! Ông Tộc khuyên : – Phải làm kinh tế các con à. Nhà ta vừa trải qua thảm họa chiến tranh, nồi da nấu thịt, thằng Nam thằng Bắc chĩa súng tiêu diệt lẫn nhau…Thằng Bắc tuy được tiếng chiến thắng nhưng mất hết nhà cửa, trâu bò, vợ con rạc dài đói khổ, ruộng vườn cỗi cằn hoang hóa, phải khắc phục hậu quả lâu dài cho thằng Bắc con à…Còn thằng Nam bị Mỹ bỏ rơi, mất cả trận địa, nhưng vốn giầu có, cứ để chúng nó yên ổn làm ăn. Cốt yếu là đuổi được thằng Mỹ đi rồi…hai thằng làm lành với nhau, chung lưng đấu cật xây dựng gia đình giàu mạnh.
– Không được, thằng Ba gạt đi: – Tất cả những gì còn lại của đế quốc Mỹ dù chỉ là bơ thừa sữa cặn, chúng tôi cũng phải triệt, phải phá bằng hết , không cho bọn ôm chân đế quốc có cơ hội ngóc đầu lên.
Đến lượt ông Tộc ôm đầu khóc mếu:
– Thì ra mục đích của chúng mày là chiến đấu cho đến ngày Nam Bắc nghèo bằng nhau hở con?
– Ông chỉ nói gở, làm gì có chuyện nghèo bằng nhau? Ngược lại đánh tư sản mại bản, triệt phá mầm mống tư bản xong rồi, chúng tôi sẽ xây dựng chủ nghĩa xã hội đàng hoàng hơn, to đẹp hơn nghìn lần bọn tư Bản Anh Pháp Mỹ giãy chết
– Hừ ông đay đả trong nước mắt:
– Tao không biết chủ nghĩa xã hội chúng mày xây dựng đàng hoàng, to đẹp thế nào, chứ cứ nhìn nhà cửa của thằng Bắc đấy, năm 1961 nó thuê người làm thơ đọc ổng ổng trên đài là:
“Chào 61 đỉnh cao muôn trượng,
Ta đứng đây mắt nhìn bốn hướng,
Trông lại nghìn xưa trông tới mai sau,
Trông Bắc, trông Nam trông cả địa cầu...**
Mà tao nhìn vào nồi cơm nhà nó, nếu không vàng khè vì ngô độn, sắn khô, khoai hà, cũng vơi tận đáy..Bao nhiêu đứa trẻ còn phải bắt đom đóm cho vào mảnh trứng để học bài kia; Đỉnh cao muôn trượng gì mà mấy nghìn năm không bằng thời phong kiến, khiến cháu con tao ở vùng Lưu Quang, Quang Thiện, Kim Sơn, Ninh Bình phải bắt chước tấm gương hiếu học của cậu Mạc Đĩnh Chi…suốt ngày ra đồng lượm vỏ trứng rồi cả đêm lùng sục bắt đom đóm để thay đèn dầu, đèn điện học bài*? Bao nhiêu đứa trẻ khác quanh năm, suốt tháng không được con cá, lạng thịt nên chỉ biết đến rau muống, bột mì…Tha hồ nhồi tọng, đến mức con cháu, mỗi lần nhìn thấy bố mẹ , ông bà nặn bột mì thành nắm đấm đem luộc là kêu váng làng nước:
-Con không ăn bột mì luộc đâu ông ơi, bố ơi…
Mấy đứa em nó ở xóm khác cũng bị mẹ đánh cho nát đít chỉ vì đói qúa phải ăn tranh phần cơm độn mà mẹ nó cố giành để nuôi lợn…
– Ôi chúng cười khẩy, đầy vẻ ngạo mạn, khinh khi:
– Đấy chỉ là thời kỳ qúa độ của chủ nghĩa xã hội thôi ông ơi, rồi ông xem, trừ Hai Hồ đã chết, tôi và lũ đàn em của tôi sẽ đưa cả nhà mình từ nông nghiệp nghèo nàn, lạc hậu, tiến nhanh, tiến thẳng lên chủ nghĩa xã hội, không qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa…làm gì còn cảnh bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng thối để học…
-Cái gì? Ông Tộc đưa cặp mắt kèm nhèm, già cả hỏi lại:
-Thông qua giai đoạn phát triển nông nghiệp lạc hậu hả? Thế thì được, vì nhà ta vốn có truyền thống nông nghiệp, 80% anh em chúng mày làm nghề nông.
Thằng Ba cáu:
– Tôi bảo không qua, có nghĩa là bỏ qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa đó. Hôm nay người phát ngôn không phải là ông thì tôi đã cho tay chân bỏ tù rồi. Dám xuyên tạc đường lối lãnh đạo của của đảng trưởng là tôi .
– Trời ơi là trời! ông Tộc chỉ còn nước gào lên: -Mày bỏ qua cái giai đoạn đó thì cả nhà đói vàng mắt đấy con ơi, gì thì gì cứ phải no cái bụng mới …bung cái nọ, cái kia ra được.
Thằng Ba chưa kịp đáp thì bà Dân đã xen ngang:
– Phải đấy con ạ, phải chờ cho các em mày đủ khôn lớn đã chứ . Chưa rời vú mẹ mà đã bắt chúng nó phải chạy gằn, chạy thẳng, chạy ngược dốc, thì đứa nào, đứa nấy ngã kềnh ra hết, không chỉ suy dinh dưỡng mà còn chết nhiều hơn quân Nguyên khi đến gia đình Việt Nam chúng ta ăn cướp đó con ơi…
(Còn nữa)
Trần Khải Thanh Thủy
——————————–
*:và **: Thơ Tố Hữu
*https://www.phunuonline.com.vn/thoi-su/vinh-biet-cau-tro-ngheo-bat-dom-dom-lam-den-hoc-141675/
Hồ a chảy là con cháu họ Hồ , đã chảy thì làm gì còn não, nên không chấp.
Cám ơn nhà văn nặc-nô.
Cái mùi xả-hội chủ-nghỉa sao mà tanh thế.
Ngựa về chuồng củ.
Ngựa quen đường củ.
Ngựa củ chuồng xưa.
Đường xưa ngựa củ.
Đồ ngu!
Phãi nói là “Chuyện dài Việt Cộng” sao lại nói là “Chuyện dài Việt Nam”.
Nước Việt Nam từ xưa đến nay chưa hề có những chuyện như vậy.
Chính bọn Việt-gian Cộng-sản thối-tha đã gây ra những chuyện xấu xa, tồi tệ và nhục-nhã này.
Mụ Thanh Thủy đã viết lập-lờ đễ chạy tội cho Việt Cộng, mà trút mọi tội lỗi cho một Việt Nam chung chung.
“Chuyên dài Việt Nam” có nghỉa là nước Việt Nam hoặc người Việt Nam gây ra những việc thối tha đó, chớ không phãi do Việt Cộng gây ra.
Thanh Thủy, Vũ Béo, Hãi Cụt là ba cái trứng tu-hú do bọn Việt-gian Cộng-sản Ba Đình đẽ vào ổ người Việt tị-nạn ở Hoa Kỳ.
Ba em này nằm trong kế-hoạch ‘Hậu Cộng Sản’ của Việt Cộng.
Khi có cơ-hội, ba con tu-hú này sẽ thay mặt người Việt tị-nạn ở Hoa Kỳ đễ hoà-hợp hòa-giãi với Việt Cộng.
Đây là chiến-lược tu-hú của Việt Cộng.
Cái ổ tam-tam-chế này là bọn trá-hình, chống Cộng theo chĩ-đạo của Hà Nôi.
Sau khi Tàu Cộng đẽ một đống trứng tu-hú Tàu vào cái ổ Ba Đình Hà Nội, bọn Việt Cộng liền học tập và dùng ngay mưu-đồ của ông chủ cha nuôi, mà áp-dụng vào việc đối phó với đồng-bào Việt ở hải-ngoại.
Hãy cẫn-thận với bọn tu-hú của Ba Đình Hà Nội.
Ngài Hồ A Chảy làm em nhớ lại bộ phim Vợ Chồng A Phủ!
Thưa đàn anh: Mới đây, ngài Tiến Sĩ Soọc Bôn đã tuyên bố hùng hồn trên truyền thông, rằng thì là: (Cứ đối thoại với Việt Cộng)! Có còn hơn không!
Ngài Hồ A Chảy viết còm này có lý đấy. Cám ơn nhiều!
Kính đại ca!
Gần nửa thế kỷ, từ khi Việt Cộng chiếm trọn miền Nam, người Việt hầu như có mặt khắp mọi nơi trên thế giới. Từ những nước văn minh tiến bộ như Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, Singapore bên phía trời Đông, tới những quốc gia Dân Chủ Tây Phương giàu mạnh như Mỹ, Anh, Đức, Pháp, Nga, Ba Lan..v.v. đâu đâu cũng có bà con ta.
Với tiến bộ vượt bực về truyền thông trong nửa thế kỷ qua, đặc biệt là Internet, dân trí đồng bào ta đã cao lên rất nhiều, kể cả người trong nước.
Chúng ta, những người bỏ nước ra đi tị nạn Cộng Sản, ai chẳng căm thù Việt Cộng. Văn hóa Việt Nam ta; thua có quyền chửi! Tuy nhiên ngày nay trình độ dân ta cao hơn trước nhiều, chửi cũng phải có bài, có bản, văn vẻ cho ra người.
Với sự “Bảo Kê” của Mỹ, chưa biết bao lâu nữa Việt Cộng mới tan hàng, có nghĩa là, cánh già chúng ta có thể rời khỏi thế giới này trước khi tiêu diệt được Việt Cộng. Nhưng với những gì chúng ta học hỏi được từ những nền văn minh, tiến bộ nhất hiện nay, không nên để Việt Cộng nó khinh!
Kính mọi người!
Qua xin mừng Đỗ Huynh khỏi bệnh. Đã và đang viết một loạt bài về Đỗ Huynh.
Bài 1: “Tonydo- Hoa Kỳ bảo kê Việt Cộng” _ đã gởi đi
Bài 2: “Tonydo _ Chiến lược tiêu diệt Việt cộng” _ đang viết, sẽ gởi đến chị Hồng nay mai, trể nhất là vào tháng Giêng trừ phi Qua đổi ý vào giờ chót
Bài 3: “Tonydo _ Chiến lược chính trị cho Việt Nam ” _ đang viết
Bài 4: “Tonydo_ thuật làm chính trị và người làm chính trị” _cũng đang viết
Trong trường hợp nữ chủ nhân mạng nhà không cho đăng thì là ý trời muốn “công lực 50 năm “ngâm kứu” chính trị của Đỗ Huynh” được giữ kín vậy.
Chúc Đỗ Huynh, các còm sĩ Đàn Chim Việt, chị Hồng cùng BBT Đàn Chim Việt cùng mọi người một mùa lễ Tạ Ơn an bình vui vẻ.
Chúc mừng Mạc tiên sinh trang nhà bỏ đảng thành công!
Kính- NTrD
Ối giời đất ơi, em cứ tưởng cánh Tô Lâm nó thịt bác Trọng Dân rồi cơ mà?
“Án tử hình vắng mặt cộng với sự im tiếng cả ba bốn tháng dài”, làm bọn em hết hồn. Keo này Việt Cộng Tô Lâm lại toát mồ hôi hột với bác. Cám ơn Thiên Chúa đã giữ gìn nhà thơ, nhà tranh đấu kiên cường Nguyễn Trọng Dân của dân tộc Việt Nam chúng con!
Em mong từng giờ những bài viết mới của quan bác!
Họ Mạc là một dòng họ nổi tiếng trí thức Hà Thành! Họ yêu nước, yêu dân tộc, không ngại hy sinh (Trong kháng chiến 9 năm chống thực dân Pháp giành độc lập cho nước nhà, một số con em họ Mạc đã hy sinh). Đàn anh Mạc Văn Trang là một ví dụ. Vì thế, bác đừng ngại, Mạc Chủ Nhiệm sẽ đăng, em tin là thế.
Cố viết nhe bác Trọng Dân!
Nhớ giữ gìn sức khỏe nghe đàn anh!
Kính!
Cày bừa 0.4 ?
Cám ơn cô TKTT. Mong cô luôn vui khỏe và tiếp tục viết nhiều hơn nữa. Cái đảng CS khốn kiếp này nơi nào bọn chúng lãnh đạo thì đất nước luôn đội sổ trên mọi lãnh vực, còn dân thì cứ bị lú lẫn u mê. Thoát ra khỏi ngục tù rồi vẫn chưa tỉnh ngộ được vì bị chúng lừa, phỉnh quá lâu. Cứ nhìn hình ảnh của Cuba, Bắc Hàn, VN, Tàu cộng thì rõ. Đám lãnh đạo thằng nào cũng béo tròn, béo trục còn dân chúng thì đói rách tả tơi. Chúng cướp bóc, trấn lột người dân. Chúng ăn không chừa một thứ gì. Cứ nhìn VN dân Thủ thiêm kêu than vang trời và còn hàng trăm, hàng ngàn thủ thiêm khác, khắp nơi trên khắp mọi miền đất nước. Bắt người, giết người như những con vật. Rồi chính bọn ‘đồng rận’ thanh toán nhau như chó với mèo nào Trần đại Quang, PQN, NBT v. v… Khốn nạn thật.
Vâng, đồng ý với anh, đảng CS vô cùng khốn kiếp, đảng của tonydo
Dân chơi chính trị có bố nào “thật thà như đếm?”!
Ngay như Tổng Thống Donald Trump của xứ Hoa Kỳ Quốc hùng mạnh nhất thế giới loài người hiện nay, cũng sáng nắng, chiều mưa, nói trước quên sau.
Tuy nhiên, với dân chúng, cái quan trọng là “anh chính trị” đó đã làm được gì cho đất nước, cho đời sống con dân của mình.
Kính quan đàn anh TKTT!
Hồ chí Minh : Tên lính xung kích tay sai của đế quốc Liên xô , sẵn sàng hy sinh toàn thể dân Việt trong tiến trình nhuộm đỏ cả thế giới :
Archimedes Patti – Trung tá trong nhóm điệp báo Hoa kỳ OSS , giữ nhiệm vụ nhờ Việt minh giúp cứu những phi công Hoa kỳ bị Nhật bắn rơi- trong cuốn Why Vietnam thuật lại rằng Hồ chí Minh đã nói với Patti rằng y sẽ làm ra chiến tranh với Pháp dù có giết chết hết cả dân Việt Nam để chiến thắng.
Theo Lịch Sử Đảng Cộng Sản Đông Dương do nhà xuất bản sách Giáo Khoa Mac Lenin, Hà Nội , thì sau khi trận chiến Điện Biên Phủ kết thúc, Hồ chí Minh đã tuyên bố “Nhận chỉ thị của Quốc Tế Cộng sản giải quyết vấn đề cách mạng ở nước ta, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Giáo sư Trần Đức Thảo – Phó Giám đốc Đại học Sư phạm Văn khoa, Chủ nhiệm khoa Lịch sử, Đại học Tổng hợp Hà Nội – phê bình về Hồ chí Minh : Ý thức hệ xã hội chủ nghĩa chỉ là một phương cách giam hãm các dân tộc chư hầu với cái tên đẹp “khối các nước xã hội chủ nghĩa anh em” nhưng thực chất là một đế quốc Đỏ; nó kềm kẹp các dân tộc nhược tiểu quanh nó. Đó “chỉ là thứ liên minh ma quái, quỉ quyệt, giả dối”; muốn biến “nước ta thành một chư hầu ngoan ngoãn”. “Ông cụ” vì tham vọng quyền lực từ ý chí muốn học ra làm quan nhưng không được nên đã lấy học thuyết “giai cấp đấu tranh” làm kim chỉ nam để tạo cơ hội thành danh, thành lãnh tụ. Để nắm vững quyền lực “ông cụ” phải thủ vai ông thánh, ông thần”, từ bỏ cả vợ con, mất đi tính người, thẳng tay tiêu diệt những kẻ có tài. Lại thêm, Mao đã cài chung quanh “ông cụ” một đám cực kỳ cuồng tín.
Chẳng qua Hồ là người gốc Nghệ An nên hay thích đi lang thang không học hành và lại nữa ba Hồ hay say rượu đánh chửi con cái nên Hồ bản chất làm biếng học bỏ nhà đi lang thang.Không học hành( trình độ cở tiểu học) không tiền , Hồ đi lang thang đụng gì làm đó để khỏi chết đói và bí lối quá và cả bản chất thich nước ngoài của dân Việt , Hồ chui đại xuống tàu xin làm phụ bếp lặt rau và tàu đi đâu, Hồ theo đó và tàu đến Pháp , Hồ chui ra đi lang thang và ma đưa lối quỷ dẩn đường Hồ gia nhập đảng cộng sản( giai đoạn đầu để bành trướng số lượng , đảng cộng sản thu nạp đủ thành phần , ít học có học, ở dơ sạch sẽ mặt xấu mặt đẹp,… đều được ” welcome” , cũng như ngày nay hả ai chống cộng, chửi cộng cho dù là kẻ chơi , buôn ma túy như NBG Bùi Thanh Hiếu cũng được ” ok”!) để sau này làm đất nước banh ta lông như ngày nay.Đời Hồ được đảng cộng sản tạo dựng hay nổ lên hàng tỉ lần để xạo, hù hay làm cho dân điên điên khùng khùng ( do đọc mãi không hiểu gì cả hay các tình tiết đối chiếu lại không hợp lý !) để dễ cai trị, thí dụ không học hành không nghề ngỗng đi lang thang làm cu li để kiếm sống thì đảng bum , nổ lên tỉ lần thành ” đi tìm đường cứu nước ” hoăc ” bác vào Phan Thiết dạy ở trường Dục Thanh !( trình độ văn hóa cở tiểu học mà dạy ai, không lẻ dạy ” đi ỉa đi đái cho con nít, mà chắc gì biết cách ỉa đái cho đúng!), hoặc bác biết mấy chục thứ tiếng thì trong Youtube” Hồ trả lời phỏng vấn bằng tiếng Anh”, Hồ cầm tờ giấy đọc mấy câu bằng tiếng Anh viết sẵn ( nhấn mạnh đã viết sẵn) thì đọc cũng trật lất , giọng đọc thì ồ ồ thì thử hỏi mấy tiếng khác như Pháp , Nga ,… ngữ pháp khó hơn gấp nhiều lần mà Hồ không chịu đến trường học học thì làm sao nói đúng cách được, ngoại trừ nói tiếng bồi, nói ẩu…Trên đây là một số điều xạo, nổ hàng tỉ lần trong vô vàn những điều xạo, nổ về thành tích năng lực của Hồ.Tuy nhiên điều khủng khiếp nhất chính là Hồ đã đem chủ nghĩa cộng sản vào VN và phá tan hoang đất nước như ngày nay.
Trước kia, khi chị Trần Khải Thanh Thủy còn ở trong nước, mỗi khi đọc được bài mới của nhà văn này, tôi phải nghiền ngẫm, từ từ..sợ hết bài. Văn chị Thủy mạnh mẽ, sâu rộng.
Từ khi qua Mỹ, ngoại trừ mấy bài “lời qua tiếng lại với Việt Tân” đây là bài thứ nhất tôi đọc văn bà Trần Khải Thanh Thủy.
Tuy nhiên, đọc tới đoan nói về Hồ Chí Minh, tôi đành không thể đọc tiếp được nữa. Văn vẻ của chị Thủy thay đổi lạ kỳ. Hình như nó không phải do TKTT viết?
Trìch bài chủ:
(Mọi điều cứ tưởng sẽ êm đềm, yên ả mãi mãi cho đến khi những điều bất hạnh liên tục xảy ra. Thằng con lớn họ Hồ, tên Minh, (trước là họ Nguyễn, tên Cung) đùng đùng bỏ nhà ra đi, ngao du khắp chốn. Cứ “lênh đênh bốn biển một con tàu” qua hàng chục gia đình Pháp, Mỹ, Anh, Nga, Hồng Công, Trung Quốc rồi nằng nặc theo băng đảng Sitalin, Mao Trạch Đông vĩ đại, đem quan thầy và đồng bọn về tàn sát thôn quê, dưới cái gọi là ‘thủ ti cở cải”, chỉnh huấn chỉnh quân, bắn giết người giàu, thủ tiêu luôn cả cái gọi là đồng chí, đồng đội không ghê tay.}
Dù gì cũng xin cám ơn tác giả bài chủ!
Úi chời ơi! Long time no see…thủ trưởng, ộng đi mô mạ không vệ Hà Tỉnh?
Ông lo bán nhà làm giàu quá nên không vào đóng góp xây dựng, định hướng… Đàn Chim Việt gì hết trơn hết trọi (xin lỗi BBT vì quên khút chót, bí quá nên tui mượn tên DCV thế vào).
Công nhận anh tonydo tinh ý thiệt. Tui cũng có lai rai đọc bài của chị Thuỷ nhưng như anh biết chữ nghĩa loại ù ù cạc cạc của tui mà nói tới văn chương thì cũng như vịt nghe sấm, nên xin đưa hai tay đầu hàng!
Có điều tui hơi thắc mắc mà anh cho là “thay đổi lạ kỳ” với trước đây của chị Thuỷ ở đoạn trích trên. Vậy theo ý anh, thay vì cách dùng từ ngữ ở trên, chị Thuỷ nên viết như vầy:
(bác Hồ, tức Hồ Chí Minh đau buồn khi nhìn thấy thực dân Pháp, Nhật, đế quốc Mỹ xâm lăng, bốc lột dân VN ta nghèo khổ đến độ ăn cơm bằng cái miểng dừa và chỉ với rau muống chấm mắm tôm. Rồi bọn xâm lược còn làm băng hoại xã hội nào là quan chức tham nhũng, băng đảng cướp giựt, đĩ điếm cái, đực tràn lang đầy đường…gây ra bệnh tật si đa si đét tùm lum… Vì thế bác Hồ đã hy sinh đời trai, không vợ (thì con ở đâu ra?) đã ra đi tìm đường cứu nước, để giải phóng dân tộc, để cho bọn tư sản biết thế nào là…phỏng dái.v.v…và..v.v…
Ý nguyện của bác đã thành công, đại thành công, đã vậy bác còn dự đoán sau khi giải phóng đất nước ta sẽ “tốt đẹp hơn mười lần xưa”!)
Quả thật bác là vĩ nhân nhưng “hơi bị” khiêm nhường, bởi vì rõ ràng đảng và nhà nước ta đang làm giàu gấp triệu lần so với rau muống chấm mấm tôm và cái mũng dừa ngày xưa, còn đạo đức xã hội thì nữ sinh viên chỉ được phép…đi khách có (3) lần, trai tơ vì túng thiếu nên thỉnh thoảng cũng có em (26) tuổi cưới đại gia mới có (62) tuổi mà thôi, tiến thấy rõ phải không?
Tui không đủ chữ nghĩa nên đại khái và đại ý như vậy, anh tonydo thấy có hợp…chỉ tiêu không?
Kính cám ơn quan bác Tudo.com!
Em rất hân hạnh đươc nghe lại tiếng bác. Thưa, sự thể nó là như thế này:
Em thường tới Little Saigon (Quận Cam, California), Thủ Đô tị nạn chơi hàng năm, nhưng không cư ngụ ở đó.
Thưa quan bác:
Đợt đầu là khi nghe danh bà Luật Sư Bùi Kim Thành “gốc VNCH” bị Việt Cộng “trục xuất” qua Mỹ, em hăm hở tới nghe bà Thành trình bày tình hình quốc nội… Nào là Việt Cộng tham nhũng tới mức ghê rợn, nào là dân oan mất nhà, mất cửa, thân tàn ma dại, đầu đường xó chợ…v.v.
Nhưng hỡi ôi…. bà Luật Sư quấn cờ Vàng chỉ …. “chửi”. Đặc biệt là ngôn ngữ của bà Luật Sư này, không thua gì các bà ở chợ Cầu Muối.. !
Nay đọc tới đoạn (trích ở trên) của nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, em thấy cứ như là “Trí lớn thường gặp nhau”..
KÍnh chúc sức khoẻ quan bác!
Thưa anh tonydo à, tui đã đầu hàng cái vụ chữ nghĩa văn chương rồi nên chỉ thỉnh ý kiến anh chút xíu thôi mà bây giờ anh lại “gài” cái vụ chính trị vô nữa thì chắc tui bị nổ banh ta loong luôn quá!
Còn cái vụ…”chửi”? Chà, tiếng này nghe quen quen, anh hiện đang là công dân Mỹ rành tiếng Mỹ, anh không thấy truyền thông báo chí, radio, tv cái xứ Huê Kỳ …cục này chúng nó chửi cả tổng thống hà rầm như cơm bữa mà có chết…con ếch nào đâu? Thôi kệ họ đi, lo chi cho tổn thọ! Có một điều mà bà Tư bún riêu ở Thị Nghè nói làm tôi nhớ mải, coi chừng nghen mầy: cái gì bà Tư? Thì cái Mụ vừa chạy qua la móc túi..móc túi đó, chính ả móc túi chôm chỉa ở khu này ai cũng phải…nễ mặt.
Tui thì ở xa hơn anh nhiều, tận tới cuối cái thôn… Bôn Sơ Vít lận nên hiếm khi có dịp về đó, nhưng khi về tui cũng chỉ ghé vào tìm một tô phở đớp xong rồi là bye bye ngay vì thấy Cờ Vàng là tui…né.
Anh nghĩ coi không né sao được, cỡ Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Xuân Phúc mới có… ý muốn ghé “thăm” thôi mà Cờ Vàng đã bay rực cả một góc trời làm mấy ổng…chuồn vô xe muốn không kịp thì tui là cái thá gì mà lạng quạng lớ ngớ ở đó kiểu thằng khờ ra tỉnh không khéo cái đám đặc công nằm vùng chúng chọi lựu đạn có nước banh xác không kịp nhắm mắt.
Rất vui khi thấy “đồng minh” như anh trở lại để có dịp… Tâm sự người cô đơn chớ cứ gặp em Toét nào đó cứ hát bài Tổ Quốc ơi ăn khoai hoài chán quá làm tui ngán tới cổ luôn.
Cũng chúc anh vui, khoẻ!
Quan bác Tudo.com nói phải!
Mới đây anh chàng tưng tửng Hùng Cửu Long “Ứng cử viên Quốc Hội”, dại mồm dại miệng tuyên bố lung tung là, sẽ mang cờ Đỏ vào Little Saigon “mặc dù chỉ nói miệng” liền bị đàn anh tranh đấu Ngô Kỷ chặn ngay trước cửa Phườc Lộc Thọ cho bài học để đời.
May mắn cho Hùng Củu Long, cảnh sát Mỹ đã tới kịp thời đặng mờ đường thoát hiểm cho anh ta.
Hiện nay, nhà tranh đấu Tạ Phong Tần, ngay cả áo lót cũng có hình cờ Vàng!
Còn nhà văn Trần Khải Thanh Thủy chưa thấy mang cờ gì?
Kính đàn anh Tudo.com giữ sức khỏe đặng khi nào muốn tới Thủ Đô Tị Nạn, Quân Cam, ới em tiếng, em sẽ bảo vệ quan bác!
Kính đại huynh yên tâm!
Đồng ý với Tonydo. Nói thì nói tẹt ra đi, chửi thẳng như khi còn ơn VN đi, tôi cũng nghĩ Thanh Thuỷ cũng sắp đổi chiều rồi, nói bong bóng, gio gió thôi. Xấu hổ.
Cám ơn đàn anh Hoàng!
Bà nhà văn Trần Khải Thanh Thủy khi còn ở Việt Nam, không chỉ viết “Tiểu luận”, bà còn viết sách.
Với em, thưa bác Hoàng, hồi đó, em coi bả là một nha văn “Phố Cổ” chống Cộng từ trong “Hang Cộng”. Em mừng và tôn kính bà này như thần tượng.
Khi bà qua Quận Cam họp báo, thấy bà hiền lành, ít nói…v.v. đúng tư cách của một trí thức Hà Thành.
Nay bà chuyển qua văn chương “Chửi” của qúi bà bán cá chợ Đồng Xuân, em giật mình… không đọc nữa.
Kính quan bác Hoàng!
Thanh Thũy là tay chơi tráo bài 3 lá.
Từ “Chuyện dài Việt Cộng, y thị lái sang “Chuyện dài Việt Nam” rất tự-nhiên.
Tự-nhiên như Ba Đình Hà Nội.
Hãy thận-trọng.