Tổng thống Trần Văn Hương mẫu người quốc gia tiêu biểu

19
Tổng thống Trần Văn Hương

Trong buổi lễ nhậm chức Tổng thống ngày 21/4/1975 ông Trần văn Hương đã hứa:

“Tôi xin hứa với anh em trong quân đội là ngày nào anh em còn chiến đấu, tôi luôn luôn đứng bên cạnh anh em và ngày nào, chẳng may, mà đất nước không còn nữa thì cái nắm xương khô của tôi sẽ nằm bên cạnh đống xương của tất cả anh em binh sĩ.”

Ông Hương đã thực hiện lời hứa, từ chối lời mời di tản của người Mỹ và người Pháp, từ chối nhận “quyền công dân” dưới thể chế cộng sản, mất đi trong nghèo túng và bệnh hoạn.

Nhân dịp 30/4 năm nay xin được ôn lại lịch sử của Tổng thống Trần văn Hương một người quốc gia suốt cuộc đời vì nước vì dân.

Thời thuộc địa

Ông Trần Văn Hương sinh năm 1902 tại Vĩnh Long trong một gia đình nghèo nhờ học giỏi ông được ra Hà Nội học tiếp.

Ở Hà Nội ông Hương học cùng trường Cao đẳng Sư phạm, cùng thời với nhà cách mạng Nguyễn Thái Học người sáng lập Việt Nam Quốc Dân đảng và lãnh đạo cuộc khởi nghĩa Yên Bái năm 1930.

Ông Hương không chọn con đường đấu tranh cách mạng mà tiếp tục con đường giáo dục khi tốt nghiệp ông về dạy môn văn chương và luận lý tại trường Collège Le Myre De Villers.

Trường này ông Hương cũng đã theo học và đã được thành lập từ năm 1879 là ngôi trường xưa nhất tại Việt Nam, năm 1953 được đổi tên thành trường Trung Học Nguyễn Đình Chiểu rất nổi tiếng nhờ đào tạo được nhiều nhân tài cho Việt Nam.

Bắt đầu tham chính

Tháng 3/1945, Nhật đảo chánh Pháp rồi trao trả độc lập cho Việt Nam, Vua Bảo Đại cho thành lập Chính phủ Trần trọng Kim và bổ nhiệm ông Trần Văn Hương làm Đốc Học lo việc giáo dục tại tỉnh Tây Ninh.

Đến tháng 8/1945, Việt Minh nổi dậy cướp chính quyền, Vua Bảo Đại thoái vị, ông Hương tham gia Việt Minh và được giữ chức Chủ tịch Ủy ban Hành chánh Kháng chiến tỉnh Tây Ninh.

Đến năm 1946, ông Hương thấy Việt Minh quy chụp cho nhiều trí thức là Việt gian rồi đem thủ tiêu, ông về quê tuyên bố bất hợp tác với Việt Minh rồi lên Sài Gòn làm cho một tiệm thuốc Tây.

Năm 1953, ông Hương cùng ông Trần Văn Văn và một số nhân sĩ quốc gia thành lập đảng Phục Hưng, ông Hương được cử làm chủ tịch đảng.

Đấu tranh cho dân chủ

Tháng 10/1954, ông Trần Văn Hương được bổ nhiệm làm Đô Trưởng thủ đô Sài Gòn nhưng chỉ được vài tháng ông xin từ chức không cho biết lý do.

Ngày 26/4/1960, ông Hương cùng 17 nhân sĩ quốc gia thành lập nhóm Tự Do Tiến Bộ, tổ chức họp báo công bố một bản tuyên cáo tại khách sạn Caravelle.

Nội dung Bản Tuyên Cáo rất ôn hòa chỉ yêu cầu Tổng thống Ngô Ðình Diệm mở rộng chính quyền để các nhà trí thức có thể hợp tác với chính phủ nếu được yêu cầu.

Ngày 11/11/1960, ông Hương ký tên ủng hộ cuộc đảo chánh do Đại tá Nguyễn Chánh Thi khởi xướng, ông bị bắt trong tù ông có viết một tập thơ lấy tên là “Lao trung lãnh vận” (Những vần thơ lạnh lẽo ở trong tù).

Dấn thân chính trị

Sau cuộc đảo chính ngày 1/11/1963, ông Trần Văn Hương lại được bổ nhiệm làm Đô trưởng Sài Gòn, nhưng chỉ vài tháng ông được Quốc trưởng Phan Khắc Sửu mời ra làm Thủ tướng.

Ông làm thủ tướng được 84 ngày thì Trung tướng Nguyễn Khánh lật đổ Chính phủ dân sự và Quốc trưởng Phan Khắc Sửu bị truất phế.

Người con trai đầu của ông Hương tên là Trần Văn Dõi tự là Lưu Vĩnh Châu theo Việt Minh ra Bắc khi biết ông Hương làm Thủ tướng có viết một lá thư nhờ ông Ung Văn Khiêm là Bộ trưởng Bộ Nội Vụ Bắc Việt trao cho ông Hương.

Ông Hương nhận thư, thảo luận với người con thứ tên là Trần Văn Ðính cả hai đồng ý chuyện quốc gia phải đặt trên chuyện gia đình, bởi thế ông đã từ chối không liên lạc với người con ở miền Bắc.

Năm 1967, ông Hương cùng ông Mai Thọ Truyền lập liên danh Người Gieo Mạ ra tranh cử Tổng thống nhưng chỉ được 10% phiếu cử tri ủng hộ đứng hàng thứ tư.

Cộng tác với ông Thiệu

Tháng 5/1968, Tổng thống Nguyễn văn Thiệu mời ông Hương ra làm Thủ tướng nhưng cũng chỉ được 96 ngày thì ông xin từ chức cũng không cho biết lý do.

Việc ông Hương nhận lời ông Thiệu làm nhiều người ủng hộ ông thất vọng, vì trước đó liên danh Người Gieo Mạ đã cùng các liên danh thất cử khác họp báo tố cáo có gian lận bầu cử và yêu cầu Quốc Hội Lập Hiến hủy bỏ kết quả bầu cử để tổ chức một cuộc bầu cử khác.

Giáo sư Sử Địa Lâm Vĩnh Thế hỏi ông Hương vì sao ông đã nhận lời làm Thủ tướng được ông trả lời như sau:

“… Lúc đó chỉ có ông Thiệu là có khả năng chống cộng thật sự, lại nữa vụ Mậu Thân cho thấy Việt cộng đã mạnh lắm rồi, mà Hoà Kỳ thì lại có ý chủ hòa, ông Johnson thì ép mình phải đi hoà hội Paris… nên cần phải ủng hộ ông Thiệu.”

Giáo sư Thế nhận xét: ông Hương có lập trường chống cộng triệt để nhưng ông cũng là một người yêu nước chân chính để vì đại cuộc mà bỏ qua mâu thuẩn cá nhân.

Liên danh với ông Thiệu

Năm 1971, ông Hương đứng chung liên danh với ông Nguyễn Văn Thiệu ứng cử và đắc cử chức vụ Phó tổng thống.

Ông Hương rất liêm chính nên những kẻ tham nhũng rất sợ ông, miền Trung bị lụt ông tới ngay để thăm dân và cứu trợ, trong chiến dịch Hạ Lào khi Hoa Kỳ thất hứa không trợ giúp không quân cho miền Nam ông họp báo chỉ trích Mỹ…

Báo chí đặt cho ông danh hiệu “Cụ Già Gân” còn dân chúng miền Nam trân quý kêu ông bằng “Cụ Hương” vì là văn viết nên tôi xin phép gọi bằng ông Hương.

Trong việc điều hành đất nước ông Hương rất gắn bó với ông Nguyễn văn Thiệu cho đến khi ông Thiệu từ chức dựa trên Hiến Pháp chính thức trao quyền Tổng thống cho ông.

Từ chức tổng thống…

Trong bài diễn văn trước Lưỡng Viện Quốc Hội ngày 26/4/1975, Tổng Thống Trần Văn Hương cho biết đã tiếp xúc với Đại tướng Dương Văn Minh để mời ông Minh đảm nhiệm chức vụ Thủ Tướng, nhưng ông Minh không chịu mà đòi phải nhường cho ông Minh chức Tổng thống.

Ông trả lời ông Minh là không thể trao quyền cho ông ấy vì còn có Quốc Hội và phải tuân theo Hiến Pháp vì thế ông cho Quốc Hội biết để mọi người bàn tính và quyết định.

Ngay ngày hôm sau Quốc Hội họp, đồng ý sửa lại Hiến Pháp và trao quyền Tổng thống cho ông Dương Văn Minh để thương thuyết với phía cộng sản.

Sang ngày 28/4/1975, ông Hương chính thức từ chức và trao quyền Tổng thống cho ông Dương Văn Minh.

Từ chối di tản…

Ngày 29/4/1975, Đại sứ Hoa Kỳ Graham Martin có đến nhà gặp ông Hương vừa để từ giã về nước, vừa để gởi lời Chính Phủ Hoa Kỳ mời ông Hương sang Mỹ lánh nạn, ông trả lời:

“Thưa Đại sứ, tôi biết tình trạng hiện nay rất là nguy hiểm, đã đến đỗi như vậy, Hoa Kỳ cũng có phần trách nhiệm trong đó.

“Nay ông Đại sứ đến mời tôi ly hương, tôi rất cám ơn ông Đại sứ, nhưng tôi đã suy nghĩ và quyết định dứt khoát ở lại nước tôi.

“Tôi cũng dư biết cộng sản sẽ vào Sài Gòn, bao nhiêu đau khổ nhục nhã sẽ trút xuống đầu dân chúng miền Nam.

“Tôi là người lãnh đạo đứng hàng đầu của họ, tôi tình nguyện ở lại để chia sẻ với họ phần nào niềm đau đớn tủi nhục, nổi thống khổ của người dân mất nước.

“Cám ơn ông Đại sứ đã đến viếng tôi.”

Trước đó, Tòa Đại Sứ Pháp cũng ngỏ lời sẵn sàng đưa ông rời khỏi Việt Nam để đi Pháp.

Nước mất nhà tan

Theo Hồi ký của bà Phan Cẩm Anh vào tối ngày 30/4/1975 hai vợ chồng cháu ông Hương là đại úy Phan Hữu Cương và trung úy Trần Mai Hương (là bạn thân của bà Phan Cẩm Anh) đã uống thuốc ngủ tuẩn tiết ngay tại nhà ông Hương.

Đại úy Phan Hữu Cương là cháu ruột kêu ông Hương bằng cậu và cũng là sĩ quan cận vệ cho ông Hương nên gia đình ở chung với ông Hương.

Họ để lại lời trăng trối: “…xin nhờ lòng tha thứ của cụ Hương và gia đình vì không thể sống khi đất nước rơi vào tay kẻ thù…”, người nhà phát hiện nhưng chỉ cứu được người vợ.

Nghe tin buồn cháu tuẩn tiết ông Hương vào phòng đóng cửa im lặng, trầm mình trong nỗi đau của một người đã từng trên cương vị lãnh đạo đất nước, giờ đây bi phẩn chứng kiến cảnh quốc gia suy vong, gia đình tang chế, nỗi đau khổ của ông ở mức độ nào, chẳng ai trong nhà được ông hé môi thố lộ.

Từ chối “quyền công dân”

Theo hồi ký của Giáo sư Sử Địa Lâm Vĩnh Thế sau khi bỏ Việt Minh ông Hương lên Sài Gòn sống với gia đình bên vợ của ông Thế trong cả chục năm.

Bà Phan Cẩm Anh cho biết khi ông Hương từ chức Thủ tướng Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu biết ông không có nhà riêng nên tỏ ý muốn cấp cho ông một căn nhà.

Ông Hương chọn một căn biệt thự nhỏ và cũ nằm ở cuối con hẻm đường Phan Thanh Giản. Ông Thiệu muốn sửa lại căn nhà nhưng ông Hương không đồng ý vì không muốn tốn hao ngân sách quốc gia.

Ngày 28/4/1975 sau khi từ chức tổng thống, ông Hương dọn về ngôi nhà này, vách tường của ngôi nhà đã có nhiều chỗ nứt nẻ, nền nhà nhiều chỗ gạch vỡ tung lên, màu vôi đã trải qua nhiều năm tháng vàng uế không được trùng tu sơn quét.

Giáo sư Lâm Vĩnh Thế cho biết sau Hội Nghị Hiệp Thương Thống Nhất Hai Miền Nam Bắc, nhà cầm quyền Hà Nội quyết định trao trả “quyền công dân” cho ông Hương tại ngôi nhà trước sự hiện diện của báo chí, các đài truyền thanh, truyền hình, nhằm tuyên truyền cho nhà cầm quyền cộng sản Hà Nội.

Bà Phan Cẩm Anh cho biết khi một cán bộ cộng sản đọc “chính sách khoan hồng và rộng lượng” của nhà nước đối với những “thành phần” như ông Hương, ông trả lời:

“Tôi xin phép từ chối, không nhận cái quyền công dân này vì dù gì tôi cũng là người lãnh đạo miền Nam, trong khi binh sĩ, nhân viên các cấp chỉ vì thừa lịnh của chúng tôi mà giờ đây vẫn còn bị giam cầm trong các trại cải tạo.

“Tôi sẽ là người sau cùng nhận cái quyền công dân này, sau khi binh sĩ và nhân viên của chúng tôi đã được thả và nhận lại quyền công dân.”

Những năm tháng cuối đời

Vì từ chối nhận “quyền công dân” ông Hương không được cấp hộ khẩu, không được cấp phiếu mua lương thực, mà còn bị quản thúc ba năm không được bước ra khỏi nhà.

Ông Hương phải sống đạm bạc, thiếu thốn, ốm đau và cũng như những người miền Nam khác để có thể sống qua ngày ông phải bán dần đồ vật trong nhà từ bộ áo vest cũ đến những đồ kỷ niệm.

Bà Trần Văn Văn và bạn bè từ Pháp gởi thuốc về giúp ông chữa trị, thuốc không dùng hết cũng được mang ra chợ trời thêm chút gạo bó rau cho gia đình.

Có lần ông Hương bị té xỉu phải đưa vào bịnh viện cấp cứu, khi tỉnh dậy thấy bịnh viện chỉ dành cho cán bộ cộng sản ông nhứt định đòi phải đưa ngay về nhà.

Bà Phan Cẩm Anh bạn thân của cháu gái ông Hương có chồng là bác sĩ mới ra trường, khi biết ông Hương bệnh nặng cần người chăm sóc, ông chồng bác sĩ đã tình nguyện thường xuyên đến tận nhà để chăm sóc cho ông.

Muốn nằm cạnh anh em binh sĩ

Tổng thống Trần văn Hương mất ngày 27/1/1982, gia đình nghèo đến độ không còn tiền mua hòm, người tài xế cũ của ông xin được phúng điếu chiếc quan tài, người chủ trại hòm ở Chợ Lớn, một người Việt gốc Hoa, nghe nói mua cho ông Tổng thống xin chỉ lấy nửa giá tiền của chiếc quan tài.

Ông Hương có ước nguyện được chôn trong nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa để được nằm bên anh em binh sĩ nhưng không được cộng sản chấp nhận, nên người nhà đã quyết định hỏa táng ông tro cốt được rải trong khu vực.

Hơn 40 năm qua người Việt quốc gia vẫn trân quý công ơn của ông, ở hải ngoại nhiều cộng đồng đến ngày ông mất đã cử hành lễ giỗ để tri ân một người đã một lòng một dạ xây dựng Việt Nam Cộng Hòa.

Người Việt quốc gia tiêu biểu

Ôn lại cuộc đời Tổng thống Trần Văn Hương làm tôi nhớ lại một định nghĩa được học giả Phạm Quỳnh viết trong bài “Đi tìm một chủ nghĩa Quốc Gia” xuất bản năm 1938:

“Một người theo chủ nghĩa quốc gia là một người hết lòng gắn bó với đất nước và nòi giống mình, có một ý thức cao về tình đoàn kết quốc gia và truyền thống lịch sử; là một người yêu nước, nhưng yêu nước không chỉ bằng tình cảm mà còn bằng lý trí, một người muốn nâng mức độ yêu nước của mình lên thành một chủ thuyết đạo đức và chính trị.”

Ông Hương quả là một mẫu người tiêu biểu theo chủ nghĩa quốc gia, ở miền Nam có không ít những người như ông, nhưng dường như họ đã thất bại xây dựng được một chủ thuyết về đạo đức và chính trị chung cho cả nước, để cuối cùng bị chủ nghĩa (quốc tế) cộng sản xóa nhòa.

Thế kỷ thứ 21, người Việt lại phải đối đầu với chủ nghĩa (quốc tế) toàn cầu mà mục tiêu cũng là xóa bỏ văn hóa, đạo lý, truyền thống dân tộc và xóa nhòa mọi nền tảng kinh tế, chính trị, xã hội và cả biên giới của mọi quốc gia.

Đã đến lúc người Việt cần tìm hiểu những điểm mạnh, điểm yếu, những thành công và thất bại của ông cha, để cùng nhau gìn giữ và phát triển những điều hay, lẽ phải, đồng thời bảo vệ được bờ cõi ông cha để lại.

Nguyễn Quang Duy

Melbourne, Úc Đại Lợi

27/4/2021

19 BÌNH LUẬN

  1. Thằng Phét mặt như mặt cặc, một thằng trộm cắp chuyên nghiệp, tù hình sự mới được thả ra mà khoe khoang ta đây VC, mặt chó Phét mà VC cái gì.
    Một thằng ăn trộm khoai sắn ngoài Bắc, sau vào Nam kiếm ăn bị bắt đi tù rạc rầy, sau được nhà nước thả
    Thằng này từ nhỏ vô gia cư, vô nghề nghiệp, chuyên chôm chĩa
    Nay người ta bắt giam nó nhiều lần phát chán nên để cho nó tự do nhưng có theodõi nó
    Nó là một loại cặn bã xã hội, tớ ớ Saigon biết rõ tông tích hắn, xin bà con đừng nhầm

  2. Dánh đâm’ như KẸC toàn là chạy làng khong thua mói là chuyẹn lạ à nghen.

    Lục Quân : 10 sư đoàn bộ binh, 3 sư đoàn tổng trừ bị bao gồm Thuy Quan Lục Chén, Cuốn Dù, 17 liên đoàn Biẹt Động Khờ.

    Không Quần : 5 sư đoàn Không Quần gần 60 ngàn tên ; nghe dau NGUỴ SAI GON co’ 2780 chiec may’ bay vưa trục thang và tat ca cac loai., thé mà đêch có theng nào dám lái máy bay lên đấu tren không vói VC chúng anh . May’ bay Mẽo cho thì NGUY SAI GON dùng di kiêm Đĩ và dùng máy bay di buôn thuoc phiẹn từ Lào và Miến Điẹn

    Hải Quân

    Quân số: 43,000 tên

    Đia phuong Quân : ngót nghét gần 400,000 tên

    Nhân Dân Sợ Vợ : vài trăm ngàn ten :

    Tong cộng là NGUY SAI GON có gần 1.3 triẹu tên từ chủ lục cho tói nghiả quân. Áy thé mà chạy marathon một mạch trong vòng 55 ngày tói MẼO luon, hahahhahăhah. Chưa có quan dội nào mà chạy nhanh như NGUỴ SAI GÒN.

    Chạy nhanh như thé là vì cỏi áo, tuột quấn, lột giày , tháo vớ chỉ còn mỏi quần tà lỏn cho nên chạy cực nhanh.

    HOan hô NGUY SAIGON dà doat giải marathon nhất thé giói.

    Pà miạ oi lính tráng kieủ gì dzậy chời. Chạy rôi bay giò khóc là sao hả hả. Sao lúc đó không quay súng lại woanh’ VC mot trận cho ra hồn , tai sao chạy? HÈN NHÁT? RUN SỢ? Đúng là:

    Súng Gaỷ bao giò mà bảo gaỷ
    Quăng Chạy Thì Có, Chớ Nói Điêu
    Ngụy Sai Gòn Thay Tên Đổi Họ
    Chúng Hét Thaỹ Họ Đổ tên Thưà.

  3. Ngày xưa , tờ Chính Luận , có ký giả Từ Chung bị Cộng sản ám sát . Bây giờ tay “ thổi nòng súng ngắn “ như Lý Chính Luận , thấy ông bành tổ Ba bia vào đây , thằng này nó hỗn xược mà viết là “ ngay cả Ba bia “!! Nó cứ tưởng là nó bở lắm , đừng ăn cắp tên của tờ Chính Luận như thế !! Cứ tưởng bở như thế mới bị “ hoảng loạn “ mà “ đu càng “ như thế !!

  4. Hôm nay, 30 tháng Tư 2021, lúc 06:36 giờ Việt Nam.
    Tôi thành-kính cúi đầu trước anh-linh của những người Việt Quốc Gia chân-chánh, dù vô-danh hay hửu-danh.
    Xin dâng lên một nén tâm-hương, để tưỡng-nhớ những người đả bỏ mình vì đại-nghỉa, vì dân-tộc.
    Cùng với tâm-hương, là giọt nước mắt chân-thành bỗng-dưng rơi xuống ngoài dự-tính.
    Tôi cũng mạnh-mẻ lên án bọn Việt-gian Cộng-sãn, đả vì cớ làm nô-tài, làm đầy-tớ cho ngoại-bang mà bán rẻ Dân Tộc và Đất Nước.
    Bọn chúng đả cướp-bóc,hút-máu hút-mở dân-lành, và đả phá nát cơ-đồ cẫm-tú của cha-ông để lại.
    Họ phải gánh-chịu những tội-lổi tày-trời do chính họ đả gây ra kể từ ngày thành-lập đãng.
    Lịch-sử cúa đãng Cộng Sãn Việt Nam là lịch-sử của tội-ác chất-chồng.
    Ngày theo ngày, tội-ác ấy đả cao hơn Trường Sơn, cao hơn núi Bà Đen và cả Thất Sơn gồm lại.
    Nó cũng sâu hơn cả các vịnh Vân Đồn, vịnh Vân Phong, Vũng Áng, Cà Nà và Đại Lãnh cộng lại.
    Xin Quốc Tổ Hùng Vương linh-thiêng, phù-hộ cho Dân Tộc Việt Nam và Đất Nước Việt Nam, thoát khỏi Đại Kiếp Nạn Cộng Sãn lần này.
    Cúi xin Quốc Tổ linh-thiêng chứng-giám.

  5. Địt mẹ thằng Phét
    Nó nói anh mày là VC, sự thực tụi VC đâu có nhận nó, nó tự nhận vơ là VC, một thằng chuyên ăn cắp ăn trộm đào tường khoét vách, mặt mũi trông ghê tởm, một thằng chuyên đổ bô cho mấy con đĩ Ngã ba chú Ía
    VC bây giờ mặc vét, thắt cà ra oách, ai thèm nhận nó,
    Thằng Phét mày có giỏi cho coi thẻ đảng viên thì ông cho tiền, mày nói láo thì ông ỉa vào mồm
    Địt mẹ thằng củ cặc khoe khoang ta là VC, thằng mặt cặc này mà VC cái gì

  6. Địt mẹ thằng Phét có phải VC đéo đâu, ông biết tỏng thằng này, một thằng đầu đường xó chợ, VC người ta cũng đàng hoàng có ai mất dậy ma cô như Phét
    Nó xin làm DLV không được, xin gia nhập đảng tụi nó cũng đéo cho vì nó thuộc loại vô sản lưu manh (proletaire en haillon)
    Nó trộm cắp, đổ bô cho mấy con đĩ ngà Năm chuồng chó dân SaiGon đều biết cả
    Nhiều lúc cũng thấy nhớ thằng Phét, ông phải lên diễn đàn này để chửi cha nó, đôi khi ỉa vào mồm nó, mỗi lần ỉa vào mồm nó nó nhai ngấu nghiến rồi nuốt vào họng vì đói quá

  7. Hahahhah, Ngụy Tàn Dư cho lảo THẸO di tàu bay giấy rồi bay giò xoay qua lảo HUONG.

    Giỏi vậy mà sao cụ Huong lại khong nắm quyèn dieu khiẽn quân đội oánh lại CS mà cuoi cùng trao cho DUONG VAN MINH.

    Ngụy Sai Gòn thiet tình là một lủ NGỐC quá tay. Pà miạ mất hết cả mièn NAM rôi còn bay đặt đòi thuong luọng.
    i
    Thẹo choi cho dám NGỤY QUYÈN mot vô’ dau như thiến á nghen. THẸO hổng chịu từ chưc sớm mà đọi cho tói khi mà tên nào lên thì củng phải bó tay như THẸO thì THẸO mói khoái.

    Sau khi tham gia mần thịt DIÊM NHU thì Thẹo lên ngôi vua từ dó. Thẹo làm dủ chieu trò cốt đẻ nắm quyèn ton ton mải mải, hahahhaha, dan chủ kiẻu NGỤY tháy củng zui.

    Những ngày cuoi tháng 4, THEỌ cứ ngồi trong tháp ngà DINH DOC LẠP cứ ra lẹnh xoạnh xoạch , thay dỏi lièn tù tì , chắc hoãng quá cho nên đua ra chién thuật MÔNG TO ĐẦu NHỎ hoạc là Đấu Bé Đít To.

    Pà miạ trên thé giói này chỉ có ton ton NGUỴ SAI GON Nguyen Van Theọ mói có mot chiến thuật kỳ quái khong tièn khoáng hậu như rứa. Dúng là mot tên lính thú , thào naò bọn MẼO nó nói tuóng tá của NGUY SAI GON là mot đam SERGEANTS with GENERAL UNIFORMS tạm dịch là những tên trung sĩ mặc quân phục tuóng , hahahahahaha.

  8. Hành-vi và tư-cách đạo-đức của người Quốc Gia và bọn Việt Cộng, chĩ khác nhau ở việc hành-sữ hai chữ Vui và Buồn.
    Người Quốc Gia thì “Buồn trước cái buồn của dân, vui sau cái vui của dân”.
    Bọn Việt-gian Cộng-sãn thì ngược lại.
    Bọn chúng luôn-luôn “Vui trước cái vui của dân, buồn sau cái buồn của dân”.

    • Nhà Xí La Mã mà nói như thế này, thì ngày tàn của Việt Cộng đến rồi.
      Em Phét ơi, ra đây mà nghe Nhà Xí La Mã của em đang trăn-trối lời sau cùng.
      Chế-độ mới không có trại-tù cãi-tạo, vậy thì em và bác Nhà Xí La Mã của em sẻ đi đâu?

  9. Cụ Hương đã thẳng thừng từ chối không thèm làm công dân của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa VN.

    Hai nền Cộng Hòa I và II có hai tổng thống do dân bầu để lo chống cộng giữ nước. Một tổng thống Ngô Đình Diệm lúc chết gia tài không có, khám xét trong người chỉ có gói thuốc Bastos; còn tổng thống Nguyễn Văn Thiệu gia tài cũng chỉ là một căn nhà đơn sơ ở Vũng Tàu. Những ngày cuối củng của chế độ có thêm 2 tổng thống Trần Văn Hương – thanh liêm chí khí như vậy đấy, và Dương văn Minh cũng chẳng có của cải gì. Tất cả họ không ai giàu có để so sánh với những lãnh đạo đảng cộng sản đang cai trị VN hiện nay – toàn là giáo sư và tiến sĩ giấy, gia tài bạc triệu bạc tỷ USD. Tiền ở đâu mà họ có nhiều như thế khi đồng lương vài trăm dollars một tháng thì cả thế giới đều biết họ có được từ ăn cướp và tham nhũng, như khi vừa vào chiếm được Sài Gòn là tổng bí thư đảng việt cộng Lê Duẩn lo giải phóng 16 tấn vàng của VNCH rồi đổ thừa tổng thống Nguyễn Văn Thiệu lấy.

    Lãnh đạo và sĩ quan của VNCH đa số sống đạm bạc, không bán nước và tham nhũng như lãnh đạo của cộng sản tay nào tài sản cũng có bạc triệu và tỷ USD. Cho nên đảng và dư luận viên càng nói xấu những lãnh đạo của “ngụy quân và ngụy quyền” bao nhiêu thì lại càng xấu hổ cho lãnh đạo đảng bấy nhiêu. VNCH thì lo giữ nước giữ dân bảo vệ chế độ tự do và dân chủ, còn đảng cộng sản của Hồ Chí Minh thì lo đánh phá và cướp bóc, buôn dân bán nước cầu vinh xây dựng một chế độ độc tài để cai trị. Nên càng nói về giải phóng ngày 30/4 và cho dư luận viên xâm nhập vào truyền thông báo chí tự do ở hải ngoại chống phá VNCH bao nhiêu thì lại nhắc nhở người dân VNCH càng không quên về quá khứ một thời tự do và càng làm tỏa sáng chính nghĩa của VNCH bấy nhiêu.

    Không nói, không bàn, không nhắc nhở, không tổ chức kỷ niệm chiến thắng thì còn che giấu được tội ác với những thế hệ trẻ, nhưng càng nói thì người dân lại có dịp nhìn vào thực trạng cuộc sống xã hội hiện tại rồi so sánh với quá khứ thì sẽ có ngày chế độ cộng sản bị lật đổ.

    Càng nhắc tới VNCH thì người dân lại càng tưởng nhớ, và đảng cộng sản càng tung hô chiến thắng cao bao nhiêu thì lại càng bị xoi xét nhiều bấy nhiêu, để tuổi trẻ và các thế hệ sau hiểu biết hơn về hai chế độ độc tài của CHXHCNVN và chính nghĩa tự do dân chủ của VNCH.
    nv

  10. “Tôi sẽ là người sau cùng nhận cái quyền công dân này, sau khi binh sĩ và nhân viên của chúng tôi đã được thả và nhận lại quyền công dân.”

    Mắt tôi bỗng rưng rưng khi đọc xong giòng chữ này. Khí phách của cụ Hương trước mặt quân thù qủa hiên ngang không kém gì câu trả lời dõng dạc của Trần Bình Trọng: “TA THÀ LÀM QỦI NƯỚC NAM CÒN HƠN LÀM VƯƠNG ĐẤT BẮC!”.

    Trong diễn văn nhậm chức tổng thống vào giờ thứ 25 của VNCH, tôi còn nhớ vanh vách tâm nguyện của cụ rằng cụ chỉ xin được “chôn nắm xương tàn này bên cạnh các anh em chiến sĩ”. Vâng, cụ nói thế và đã làm đúng như thế! Nói và làm đều đẹp, đầy nghĩa khí trọn vẹn của một chí sĩ.

    Gương vị tha và lòng yêu nước của cụ sẽ mãi sáng ngời trong lòng người dân miền Nam thân yêu của cụ. Xin thắp một nén hương lòng tưởng nhớ đến chí sĩ Trần Văn Hương.

  11. Vơi tôi thì có lẻ cụ Hương đã theo nhóm trí thức caravelle ủng họ tên Tr/ tá Vỏ Biền và tên t/táthuộc tình báo Pháp ,làm đảo chánh NĐ Diệm,một chí sĩ yêu nước, là có lẻ có điều không phải trong đó . Và cụ Hương sau năm 75 ,có con ở bên thắng cuộc trở về,nghe nói có chức vụ ,khá giả mà KHÔNG GIÚP GÌ CHO CHA ,ngay cả về kinh tế,đẻ gđ cụ Hương phải bán đồ vật ,kể cả đồ kỷ niệm đẻ sống trong tuổi già bị quản thúc (dù không quản thúc cung , có lẻ như vậy thôi) sao?
    Tuy nhiên bài viết đã cho người đọc biết đầy đủ chi tiết hơn ,rỏ ràng hơn về cuộc đời yêu nước của CỤ ,một tinh thần quan tử ,một khí phách hiên ngang,một người của thời đại ,nối gót Phan Thanh Giản ,Nguyễn Đình Chiểu., Một người không hổ thẹn vói tiền nhân,không thua kém các nhà cách mạng cung thời trong cả nước Nam Trung BắcĐọc nghe cảm động. Một tấm gương sáng về tính quân tử, lòng yêu nước và tinh thần trách nhiệm cao cả…
    Người ta vẫn nhắc nhở về TT Campuchia ,Mã Tắc,cung đã viết thư từ chối,cao ngạo và khí phach ,dầy xúc động vơi tên đ/s Hoa kỳ mời di tản qua Mỹ thì cụ Hương có lẻ còn hơn thế nữa nhất là khi so sánh vói Dương văn Minh đã nhận quyền công dân của VC ,vói những lời nịnh hót kẻ thù …
    “MẤT NƯỚC LÀ MẤT TẤT CÔ….

  12. Ông Giáo Già, Lão Trượng Miền Nam!

    Còn có một người ai cũng biết
    Nghèo xơ xác, nghèo rớt mồng tơi
    Cái nghèo đeo theo ông tới chết
    Nghèo quá, bán áo có tiền xơi!

    Họ̣c cao hiểu rộng, ông làm lớn
    Hai lần làm Đô Trưởng Sài Gòn
    Hai lần làm Thủ Tướng Chánh Phủ
    Tướng Dương Văn Minh “kêu” bằng thầy!

    Chưa hết, ông làm Phó Tổng Thống
    Nhưng ông nghèo, ông vẫn hoàn nghèo
    Và sau cùng ông làm Tổng Thống
    Tiền tài uy quyền, như bọt bèo!

    Trước một ngàn chín trăm bảy lăm
    Một quan chức duy nhất miền Nam
    Tháng tháng tự tay ông chống gậy
    Ông đến nhờ tuần báo Diều Hâu

    Giúp thương binh, cô nhi quả phụ
    Với tiền lương hàng tháng của ông
    Biệt danh ông là một lão trượng
    Công hầu khanh tướng, coi như không!

    Lão Trượng Miền Nam Trần Văn Hương
    Không nhà cửa, xe cộ, không băng
    Chấp nhận ở lại cùng dân tộc
    Trong những ngày tang tóc bảy lăm!

    Ông giáo già, lão trượng miền Nam!

    Nông Dân Nam Bộ

  13. Lão Trượng Miền Nam, Biểu Tượng Một Kẻ Si!̃

    Bậc”công hầu khanh tướng”
    Nhà giáo Trần Văn Hương
    Biểu tượng một kẻ sĩ
    Cho đời một tấm gương!

    Hai lần làm Đô Trưởng
    Hai lần chức Thủ Tướng
    Làm chủ phủ đầu rồng
    Không “công hầu khanh tướng”!

    Từ đầu nền cộng hòa
    Đến tận ngày oan nghiệt
    Đời cụ lắm thăng trầm
    Vẫn một lòng tha thiết!

    Với từng đó chức vụ
    Không trương mục ngân hàng
    Chưa một lần làm chủ
    Xe cộ lẫn cửa nhà!

    Người hằng tháng chống gậy
    Nhờ tòa báo Diều Hâu
    Giúp thương binh quả phụ
    Những mảnh đời khổ đau!

    Một biểu tượng kẻ sĩ
    Một Lão Trượng Miền Nam!

    Nông dân Nam Bộ

  14. Ý nghĩa của ngày 30/4.
    Trong một năm có 365 ngày, bỏ 1/4 cho chẵn, thì ngày 30/4 hàng năm là ngày đảng cộng sản đang cai trị đất nước lo sợ nhất. Tại sao? Vì là ngày người dân trong một năm sống bị kìm kẹp mất tự do lại có dịp hồi tưởng về quá khứ tự do của Việt Nam Cộng Hòa, để nhắc nhở con cháu nhớ lại tội ác của cộng sản Hồ Chí Minh với người dân Miền Nam cho cả nước biết về một Miền Nam tự do và dân chủ – được tự do ngôn luận, tự do ứng cử và bầu cử mà sau ngày 30/4/1975 không còn và không bao giờ được hưởng trở lại. Đó là ý nghĩa của sự khác biệt hai chữ “giải phóng” giữa Việt Nam Cộng Hòa và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa của Việt Cộng mà hai bên Quốc/Cộng thắng/thua ôn lại.

    Và ở hải ngoại, cứ đến dịp 30/4 thì hàng trăm, hàng ngàn lá cờ VNCH lại tung bay trên bầu trời tự do trên thế giới để người gốc Việt tưởng nhớ những đau thương và tội ác mà đảng cộng sản của Hồ Chí Minh gây ra cho đất nước và dân tộc. Việt Cộng gọi ngày 30/4 là ngảy thống nhất nhưng chỉ là thống nhất giang sơn để chúng làm chủ cai trị và bóc lột người dân VN. Chưa bao giờ có trong lịch sử thống nhất đất nước mà hàng triệu người VN phải rời bỏ quê hương tỵ nạn sống ở nước ngoài. Điều này phơi bày cho thế giới thấy mặt trái bốn chữ “thống nhất” và “giải phóng” của bọn cộng sản Hồ Chí Minh. Phạm Văn Đồng, tên thủ tướng Việt Cộng, từng gọi chúng tôi là đĩ điếm, là cặn bã của xã hội, tống chúng tôi ra khỏi nước bằng nhiều hình thức để cướp nhà, cướp vàng và cướp của. Việt Cộng giải phóng từ tự do trở thành nô lệ; từ tư hữu trở thành vô sản; từ cơm no áo ấm trở thành đói rách. Ngược lại với tất cả những gì Việt Cộng tuyên truyền ngày 30/4 là ngày giải phóng nhưng không phải giải phóng cho người dân VNCH mà là giải phóng cho chính họ từ nghèo đói nay đã trở thành những ông chủ và đại gia của một đất nước không có bất cứ người dân nào được tự do. Thật là mỉa mai và cai đắng cho hai chữ giải phóng.

    Chúng tôi ngày nay là những người gốc Việt của công dân VNCH; không phải công dân gốc Việt của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

    Chúng tôi là những người gốc Việt trước 1945 ở Miền Bắc và trước 1975 ở Miền Nam; không phải người gốc Việt của giặc cộng Hồ Chí Minh sau 1975. Gốc của chúng tôi là gốc người Việt Nam Tự Do chứ không phải gốc người Việt Nam cộng sản.

    Chỉ có VNCH có tự do và dân chủ mới có chức vị Tổng Thống; ngược lại, chủ tịch nước hay tổng bí thư ngày nay là chức không phải do dân được tự do bầu chọn. Đây cũng là ý nghĩa của ngày giải phóng 30/4. Và ngày 30/4 là ngày Việt Cộng ăn mừng chiến thắng cướp được đất nước VN nhưng cũng là ngày người dân Việt Nam tưởng nhớ lại tội ác bọn cộng sản Hồ Chí Minh đã và còn đang đem đến cho đất nước và dân tộc.
    nv

Leave a Reply to Nguy Van Phét Hủy phản hồi

Please enter your comment!
Tên