S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Nguyễn Thanh Giang & bọn làm bạc giả 

7
Nguyễn Thanh Giang 1936 - 2019

Sống trong một đất nước mà những kẻ tổ chức làm bạc giả đang ở địa vị cầm quyền, khi khám phá ra những đồng tiền giả – lẽ ra – ông Nguyễn Thanh Giang không nên tri hô (ầm ĩ) lên như vậy.

tnt

Qua bán tuần san Thời Báo Kinh Tế VN – số ra ngày 3 tháng 4 năm 99 – phó tiến sĩ Nguyễn Hữu Hải, có phát biểu rằng “nghèo đói thường gắn liền với phong tục tập quán lạc hậu, với địa hình nơi cư trú…” Điều ông Hải nói đúng nhưng không đủ. Tuy nhiên, ông ta không nói hết lời, cố tránh đề cập đến nguyên nhân của sự nghèo đói ở VN một cách rõ ràng hay rốt ráo hơn.

Cũng trong số báo này, khi được hỏi “liệu năm 1999 số hộ đói có giảm so với những năm trước hay không?” – Thứ Trưởng Bộ Thương Binh Xã Hội VN, ông Đàm Hữu Đắc đã trả lời: “Nếu tình hình thời tiết không có đột biến xấu như hai năm 1997, 1998 thì tình hình nghèo đói ở Việt Nam trong những năm 1999 và những năm tiếp theo sẽ giảm đáng kể.”

Khác với ông Hải, ông Đắc nhấn mạnh đến thiên tai (chứ không phải phong tục tập quán) như là nguyên nhân chính gây ra nghèo đói. Tương tự như ông Hải, ông Đắc cũng (“né”) không muốn nói đến nhiều nguyên nhân khác – và là nguyên chính – đã gây ra sự bần cùng, khốn khó cho xứ sở của mình.

Trước đó hai hôm – báo Nhân Dân số ra ngày 1 tháng 4 năm 99, tại Hà Nội – có đăng bài xã luận “Thực Hiện Tốt Tổng Điều Tra Dân Số Và Nhà Ở Trên Cả Nước.” Người viết (không ký tên) đề cập đến tất cả mọi vấn đề liên quan đến việc điều tra dân số thực hiện năm đó, trừ mỗi một chuyện – và chuyện này lại được tiết lộ ở một tờ báo khác (báo Thời Luận, số ra ngày 24 tháng 3 năm 99, tại Los Angeles, Hoa Kỳ) qua hình thức một mẩu tin ngắn, nguyên văn như sau:

“Ngày 23 tháng 3 năm 99, ông Erick Palstar, Trưởng Đại Diện Quĩ Dân Số Liên Hiệp Quốc (UNFPA) tại Việt Nam cho biết vào lúc không giờ ngày 1 tháng 4 năm 99 Việt Nam sẽ tiến hành cuộc tổng điều tra dân số và nhà ở. Công việc này lại tiếp tục được đài thọ bởi Liên Hiệp Quốc, và- vẫn theo lời ông Erick Palstar – đây là một trường hợp ngoại lệ chưa từng có trong lịch sử. Chưa có quốc gia nào cần phải được Quĩ Dân Số Liên Hiệp Quốc giúp tới ba lần liên tiếp với lý do là không có khả năng tài chánh để thực hiện một mình.”

Khác với ông phó tiến sĩ Nguyễn Hữu Hải, ông thứ trưởng Đàm Hữu Đắc, tác giả bài báo vừa dẫn lờ luôn mọi chuyện có liên quan đến sự thiếu thốn và yếu kém của cái xã hội mà mình đang sống. Tuy nhiên, tựu trung, cả ba nhân vật kể trên đều có điểm này giống hệt nhau: họ ăn nói, viết lách hết sức dè chừng và cẩn thận, cứ y như những kẻ luôn luôn bị rình rập hay đe dọa bởi những bóng ma vô hình lẩn quất quanh mình.

Đây là một trong những nét đặc trưng trong đời sống hàng ngày của cả dân tộc Việt, từ nhiều thập niên qua, chứ không riêng một giới người nào. Tất cả đều ý thức, một cách thường trực, về những điều cấm kỵ của xã hội mà họ đang sống, những sự thực cần được che dấu, hay những nhân vật không thể đụng đến. Đó là một hình thức ta bu mới, và là ta bu giả, vừa được áp đặt vào xã hội Việt Nam – hơn nửa thế kỷ qua.

Từ “ta bu” (taboo – tapu) có nguồn gốc từ quần đảo Polynesia. Nó có nghĩa là sự nghiêm cấm hoặc sự giới hạn chặt chẽ mọi đụng chạm, hiểu theo nghĩa đen, với một số đồ vật hay nhân vật đặc biệt – trong những hoàn cảnh đặc thù nào đó (Gollier Multimedia Encyclopedia, 1997).

Ta Bu hiện diện ở mọi nơi, nhưng thường chỉ có vai trò rõ nét ở những xã hội sơ khai – nơi mà luật chưa thành nên cần lệ để duy trì trật tự tối thiểu và cần thiết cho những sinh hoạt của cộng đồng. Có những cấm kỵ rất phổ biến, được chia sẻ bởi hầu hết mọi nơi, như sự loạn luân hay ăn thịt đồng loại. Cũng có những điều cấm kỵ rất đặc thù, chỉ hiện diện ở một số dân tộc hay bộ tộc. Có nơi, mọi sự đụng chạm đến thầy mo hoặc tù trưởng của bộ lạc đều bị nghiêm cấm. Cá nhân nào vi phạm đến sự cấm kỵ này đều có thể bị tai họa vào thân (Compton’s Encyclopedia On Line V3.01, 1998).

Theo truyền thống, ta bu thường có tính tự phát và được sự đồng thuận (có thể là một cách vô thức) bởi mọi thành viên vì lợi ích chung của cộng đồng. Chúng ta sống trong một thời đại mà ta bu có thể được “sáng tạo” bởi một cá nhân hay một tập thể lãnh đạo, và được mang áp đặt vào xã hội – bằng mọi cách – cho phù hợp với đường lối cai trị hay quyền lợi của giai cấp thống trị. Tương tự như tiền giả, ta bu giả vẫn có thể được xã hội chấp nhận cho đến khi … bị phát hiện!

Ông Hồ Chí Minh và đảng CSVN có thể được coi là những thí dụ tiêu biểu, minh thị cho chuyện những ta bu giả ở đất nước này. Ngay sau khi nắm được quyền bính, họ tự tạo ra một số những ta bu và áp đặt trên quần chúng. Họ nghiễm nhiên đều trở thành những nhân vật bất khả xâm phạm – the untouchables, nếu nói theo ngôn ngữ Mafia của thời đại chúng ta. Mọi va chạm đến họ đều bị ngăn cấm, và nghiêm trị. Sự nghiêm trị này có thể kéo dài nhiều thế hệ, dựa theo lý lịch. Đấy là điều mà những vị tù trưởng bộ lạc (và những trùm Mafia tân thời) đều không thể tưởng tượng nổi, chứ đừng nói chi đến chuyện thi hành.

Để đối phó với sự dụng chạm thường xuyên của quần chúng với những ta bu (giả), ngày 20 tháng 6 năm 61, nhà nước ban hành nghị quyết số 49NQ/TVHQ. NQ này, do Trường Chinh ký, cho phép ủy ban nhân dân thành phố và các tỉnh bắt giam vào trại tập trung tất cả những thành phần bất mãn với chế độ, hoặc khó thích ứng với XHCN. Thời gian tập trung được qui định trên văn bản là 3 năm nhưng thường kéo dài từ 9, 12, 15 năm hay lâu hơn nữa.

Một trong những nạn nhân tiêu biểu của Nghị Quyết 49 là nhà thơ Nguyễn Chí Thiện. Ông bị ở tù (dài dài) vì đã không ngần ngại “đụng” đến những ta bu của thời đại mình, dù đụng rất nhẹ nhàng, bằng những câu thơ mộc mạc:

Miếng thịt lợn chao ơi là vĩ đại.
Miếng thịt bò vĩ đại gấp hai.
Gạo muối, chanh đường, lạc bắp, ngô khoai…
Đảng rớ tới bỗng nhiên thành vĩ đại!

Sau đảng, tới Bác:

Không có gì quí hơn độc lập tự do”
Tôi biết thằng nói ra câu đó.
Tôi biết nó, cả nước này biết nó.
Việc nó làm, tội ác nó ra sao?

Sau khi ông Hồ chết (hay còn gọi là “đi chơi xa”, nếu muốn nói một cách cẩn tắc theo tinh thần ta bu của thời đại mới) những người kế tục không ai tạo được một uy thế như kẻ tiền nhiệm nên những ta bu liên quan đến vị chủ tịch Đảng – với thời gian – mất dần hiệu lực. Bác Hồ mất nhưng Đảng còn. Những ta bu liên quan đến Đảng không hề mất theo hay thay đổi, nếu chưa muốn nói là còn trở nên “khắt khe” hơn – ít nhất thì cũng là trong thời gian Bác Thọ và Bác Duẩn “chưa khuất núi.” Bởi vậy nhiều vụ đụng chạm cũng như trừng phạt vẫn tiếp tục xẩy ra, và với thời gian người ta ghi nhận là có sự gia tốc về vấn đề này – nhất là kể từ khi đảng CSVN không còn dấu được rằng đối với nó không có gì quí hơn là quyền lợi của chính mình.

Nạn nhân mới nhất, vì đã đụng chạm những tabu của đảng CSVN là ông Nguyễn Thanh Giang. Vụ việc này, theo tường trình của BBC, nghe được hôm 19 tháng 4 năm 2005, như sau:

“Tiến sỹ Nguyễn Thanh Giang, một nhân vật bất đồng chính kiến có tiếng ở trong nước, cho đài BBC biết ông đang lo lắng về an ninh của bản thân sau khi nhận được những lời đe dọa của một số người được coi là cựu chiến binh… Phản ứng giận dữ của những cựu chiến binh này, theo ông Giang, xảy ra vì họ phẫn nộ rằng ông đã gọi cuộc chiến chống Mỹ của Việt Nam là phi nghĩa.”

Sau Thế Chiến Thứ Hai, khi phong trào giải thực lan rộng trên toàn cầu (và việc trao trả độc lập cho những quốc gia bị trị trở thành một xu hướng không thể đảo ngược ở khắp mọi nơi) đảng CSVN vẫn cố tạo ra một cuộc chiến “đánh đuổi thực dân để dành độc lập”. Sau đó, họ tiến hành một cuộc chiến tranh chống xâm lược (giả) khác bằng cách bắt ép nửa phần dân tộc Việt đi chém giết nửa phần còn lại.

Trong cả hai cuộc chiến (rất) “thần thánh” và (hoàn toàn) không cần thiết đó, họ đều thắng lợi một cách vẻ vang. Chỉ có những kẻ bị bắt ép hay bị lừa gạt phải lao vào lửa đạn (và thân nhân của họ) là đại bại. Tuy thế, họ không cho phép bất cứ ai được nói ra điều này. Khi lên tiếng rằng: “Cuộc chiến chống Mỹ vừa qua thực sự là vô nghĩa đối với cả Việt Nam và Hoa Kỳ” là ông Nguyễn Thanh Giang đã phạm vào điều cấm kỵ, đã đụng chạm tới ta bu giả của thời đại mình – một thứ ta bu giả.

Sống trong một đất nước mà những kẻ tổ chức làm bạc giả đang ở địa vị cầm quyền, khi khám phá ra những đồng tiền giả – lẽ ra – ông Nguyễn Thanh Giang không nên tri hô (ầm ĩ) lên như vậy. Có ai lại thiếu tế nhị đến thế, hả Giời?

Tưởng Năng Tiến
5/2005

7 BÌNH LUẬN

  1. “Ngày 23 tháng 3 năm 99, ông Erick Palstar, Trưởng Đại Diện Quĩ Dân Số Liên Hiệp Quốc (UNFPA) tại Việt Nam cho biết chưa có quốc gia nào cần phải được Quĩ Dân Số Liên Hiệp Quốc giúp tới ba lần liên tiếp với lý do là không có khả năng tài chánh để thực hiện một mình.” Trích.

    21/8/12- Hội từ thiện East Meets West đã được nhận 10.9 triệu đô tiền tài trợ từ hội Bill & Melinda Gates Foundation để cải thiện vệ sinh trong các vùng quê nghèo ở Việt Nam và Cam Bốt.

    Bản tin từ hội này cho biết, tình hình vệ sinh lộ thiên đã là nguyên nhân làm chết 17000 người mỗi năm, trong đó 90% là trẻ em dưới 5 tuổi, và làm thiệt hại về kinh tế 1.2 tỷ đôla mỗi năm.

    Tiền tài trợ này là khoản đầu tiên từ hội Gates Foundation để hỗ trợ cho các chương trình vệ sinh.

    Hiện thời có khoảng 50% hộ dân ở VN, và 80% hộ dân ở Cam Bốt, không có nơi để vệ sinh, theo thống kê của các chính phủ.

    Nhờ chương trình này, dự kiến sẽ làm lợi ích cho 1.7 triệu dân trong 344000 hộ gia đình và 290 xã tại VN và Cam Bốt.

  2. Nhà văn Dương Thu Hương nghĩ gì về lãnh tụ đảng Cộng sản Hà nội? :

    Năm 1997, Lê khả Phiêu lên làm tổng bí thư đảng Cộng sản. Từ Washington D.C, ký giả Đinh Quang Anh Thái gọi điện thoại về Hà Nội hỏi nhà văn Dương Thu Hương rằng cảm nghĩ của bà ra sao về tân lãnh đạo Cộng sản, bà bốp chát: ” Ông đã có bao giờ thấy âm hộ của con ngựa già chưa? Đấy, mặt thằng Lê khả Phiêu thế đấy, nó nhăn nheo y như âm hộ con ngựa già”.

  3. ( Trích)…trại ” cải tạo” T. 154, Tiên Phước ( Quảng Nam ). Các tù nhân ai cũng biết đại úy Nguyễn Phượng. Sau khi đọc cuốn « Thơ của Hồ chủ tịch », ông đã nói : « Hồ chí Minh là thằng dốt biết gì mà làm thơ ». Chính vì vậy, ông đã bị bọn cộng sản đưa vào nhà cùm, bị bỏ đói cho đến chết. Khi chết rồi mà đôi chân ông vẫn còn trong đôi cùm sắt treo trên tường, thân thể quắt queo trên nền gạch lạnh lẽo của phòng biệt giam tăm tối.

  4. Obama hoặc bất cứ người nào đó đã đâu có chỉ vào mặt mà Trump mà mắng mỏ rằng ” Mày không thích nước Mỹ thì hãy xéo mẹ mày về nước Đức của mày đi nhá” :

    Trong kỳ tranh luận giữa các ứng cử viên Cộng Hòa ngày 7/8/15, Trump phát biểu : “Lãnh đạo chúng ta là lũ ngu đần, các chính trị gia đều là lũ ngu, so với họ, lãnh đạo Mexico còn có vẻ thông minh, sắc bén hơn”.

    • Nguyen Hung nếu muốn phò Dân Chủ thì hãy qua tiết mục bài đó còn bài này đang nói bọn Việt Cộng in bạc giả.
      Tự nhiên hăng tiết vịt rồi vô đây đâm băng lãng xẹt.

  5. Nước Mỹ hiện nay , từ ngày Trump vào được Tòa Nhà Trắng , thì bất cứ ai chống đối Trump đều bị Trump rủa xả thậm tệ , chỉ khác với bên Việt nam là họ không ( chưa ) bị tù giam , đánh đập. Dưới đây là sơ sơ vài trường hợp điền hình :

    Trump rủa xả ” Chúng mày hãy cút về nước chúng mày” đối với các dân biểu da đen Alexandria Ocasio-Cortez, Ilhan Omar , Ayanna Pressley , và Rashida Tlaib.

    Trump rủa xả chủ tịch Hạ Viện Paul Ryan ( Cộng Hòa ) ” Mày chẳng biết chó gì về chính quyền cả ” khi ông này lền tiếng phê bình rằng đảng Dân Chủ sẽ đánh bại Trump trong cuộc bẩu cử năm 2020 vì tính tình tệ hại của Trump.

    Trump rủa xả ” Mày là thằng ngu nhất và phản bội nhất trong Quốc Hội ” đối với dân biểu Justin Amash ( Cộng Hòa ) khi ông này cảm thấy kinh hoàng về hiện trạng của đảng Cộng Hòa dưới thời Trump.

    Trump rủa xả ngoại trưởng “Rex Tillerson rằng ” Mày là thằng đần độn hết chỗ nói” khi ông này nhận định rẳng Trump đã không chuẩn bị kỹ càng trước khi hội họp với Putin.

    Trump kêu gọi tẩy chay hãng điện thoại AT & T vì đài truyền hình CNN của hãng này thường hay chỉ trích Trump.

    Trump rủa xả báo chí chống đối Trump là ” kẻ thù của nhân dân”.

    v…v…

  6. Từ trước đến nay, đài Fox vốn được dư luận coi là thiên về đảng Cộng Hòa , và Trump cũng thường ca ngợi đài này. Thế nhưng ngày 25/7/19 vừa qua, Trump nhảy nhổm nổi giận vì đài Fox cho đăng kết quả cuộc thăm dò ý kiến của chính đài Fox cho thấy rằng ngoại trừ về kinh tế, Trump bị đa số dân Mỹ chê :

    Kinh tế : 51 phần trăm cho Trump điểm ” tốt”
    Chủng tộc ( race relation):Trump chỉ được có 32% khen, 57% chê
    Bảo hiểm sức khoẻ : Trump chỉ được có 38 % khen, 51 % chê
    An ninh biên giới: 44% khen , 52 % chê
    Di dân : :41% khen , 54 % chê
    Thương mại: :40% khen , 49 % chê
    Bắc Hàn: :39% khen , 49% chê
    Iran : :39% khen , 46% chê
    “Nói chung, chỉ có 46 % khen việc làm của Trump, trong khi 51% chê. Và có tới 63% chỉ trích việc Trump nhục mạ 4 dân biểu người da đen của đảng Dân Chủ, chỉ có vỏn vẹn 27 % chấp nhận “.

Leave a Reply to Tran Van Hủy phản hồi

Please enter your comment!
Tên