S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Một cái lờ & hai vị luật sư

23

Sinh thời Lý Chánh Trung nổi tiếng là một nhân vật hoạt bát, năng nổ và khuynh tả. Tôi có ngồi nghe ông nói về dân chủ Nhã Điển (Athenian democracy) tại giảng đường Hội Hữu, ở Trường Văn Khoa Đà Lạt, chừng cỡ nửa giờ.

Thay vì chỉ dậy cho sinh viên biết qua về nền móng dân chủ đầu tiên của nhân loại – khởi thủy khoảng thế kỷ thứ VI, trước Công Nguyên –  ông dùng phần lớn khoảng thời gian ngắn ngủi này để chê trách cái thể chế dân chủ bất toàn của miền Nam.

Cả hai nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hoà đều có không ít khiếm khuyết (về rất nhiều mặt) nên những gì G.S Lý Chánh Trung nói không có chi gì sai trái lắm. Nó chỉ trật ở chỗ ông đã lạm dụng khuôn viên đại học, và quyền đại học tự trị, của nửa phần đất nước (theo chủ trương pháp trị) để làm cho nó thêm suy yếu đang khi phải đối diện với kẻ thù hung hiểm từ bên kia chiến tuyến.

Sau 1975, sau khi cái mảnh đất quê hương tự do nhỏ bé này thất thủ, Lý Chánh Trung cùng với nhiều vị “nhân sỹ” khác của miền Nam (Hồ Ngọc Nhuận, Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi …) được mời ra miền Bắc để tham dự Lễ Quốc Khánh vào ngày 2 tháng ̣9.

“Ông cho biết, phái đoàn đi đến đâu cũng được dân chúng đổ xô ra đón tiếp nồng hậu… Ông bị một chị trong Hợp Tác xã chặn lại đột ngột hỏi :

  • Có phải ông là giáo sư Lý Chánh Trung phải không?
  • Thưa phải.
  • Thế thì hân hạnh quá được gặp giáo sư, vì tôi có được đọc bài của giáo sư viết trước đây.

Rồi Lý Chánh Trung đưa ra nhận xét : “Miền Bắc dù có chiến tranh, nhưng phải nói trình độ văn hóa cao hơn ở miền Nam nhiều. Chỉ cần một người dân thường cũng có thể đọc bài của Lý Chánh Trung.” (Nguyễn Văn Lục. “Nhận Định Tổng Quan Về Thành Phần Phản Chiến & Lực Lượng Thứ Ba”DCVOline.net October 24, 2017).

Trải nghiệm của L.S Lê Hiếu Đằng về chuyến đi này cũng thế, cũng cảm xúc rạt rào. Bài viết của ông trên báo Tin Sáng (“Những Giây Phút Cảm Động Đó”) đầy ắp những câu chữ khiến người đọc có thể rơi nước mắt :

“Những cái hôn thắm thiết, những bàn tay siết chặt tưởng chừng như không muốn rời ra, những tràng cười thoải mái, cởi mở. Tất cả tạo nên một bầu không khí thắm đượm tình nghĩa đồng bào, đồng chí.”

Bầu không khí thắm đượm tình nghĩa này – tiếc thay – không kéo dài luôn, và cũng chả kéo dài lâu. Ngay sau đó, chuyện cơm không lành canh không ngọt giữa các đồng chí vẫn xẩy ra ngày một. Vào lúc cuối đời, có lẽ, vì sợ bị chôn gần (hay chôn chung) với mấy ông cộng sản nên vào ngày 12 tháng 4 năm 2013 Lê Hiếu Đằng tuyên bố ly khai.

Ông không phải là người đầu tiên, và cũng chả phải là kẻ cuối cùng bỏ Đảng. Gần hai mươi năm trước, vào ngày  21– 3– 1990, ông Nguyễn Hộ cũng đã có quyết định tương tự cùng với những lời lẽ minh bạch và dứt khoát hơn nhiều :

“Chúng tôi đã chọn sai lý tưởng cộng sản chủ nghĩa … suốt 60 năm trên con đường cách mạng cộng sản ấy, nhân dân Việt Nam đã chịu sự hy sinh quá lớn lao, nhưng cuối cùng chẳng được gì, đất nước vẫn nghèo nàn, lạc hậu, nhân dân không có ấm no hạnh phúc, không có dân chủ tự do. Đó là điều sỉ nhục.”

Nhà thơ Hoàng Hưng bầy tỏ : “Tôi cảm phục những người xưa vì yêu nước mà theo cộng sản, nay vì yêu nước mà thoát cộng.”

Cái vòng danh lợi cong cong. Kẻ hòng ra khỏi, người mong bước vào. Không bao lâu sau, sau khi L.S Lê Hiếu Đằng “thoát cộng” thì một ông luật sư khác lại “ngúc ngắc” muốn vào – theo tường thuật của nhà báo Mai Tú Ân :

“Đến lúc này thì vai trò của luật sư Hoàng Duy Hùng càng lúc càng trở nên rõ ràng là một mắt xích mới của ván bài Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc, ván bài vốn dở dang từ nhiều năm trước thì nay đã được khai thông trở  lại. Và người đóng vai trò chính trong việc này là luật sư Hoàng Duy Hùng…

Các bài bản, phông tuồng đều được giăng mắc quanh ông khiến ông luôn sáng chói với những câu chuyện trời ơi đất hỡi như chuyện ông Cựu chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết cầm dù che nắng cho ông luật sư Hoàng Duy Hùng. Nào là đi trên đường phố thủ đô Hà Nội, ông ta luôn nghe thấy nhiều người dân chào ông, vì biết ông là luật sư Hoàng Duy Hùng ?”

Lý Chánh Trung sinh năm 1928, Lê Hiếu Đằng 1944, và Hoàng Duy Hùng chào đời mười tám năm sau nữa – 1962.  Khoảng cách xuất hiện trên sân khấu chính trị của ba ông tuy cũng khá xa nhưng bài bản, phông tuồng thì hoàn toàn không đổi :

Hồi 1975, Lý Chánh Trung vừa ra tới Hà Nội là có người chạy vội lại hỏi ngay:

  • Trong đoàn ai là giáo sư Lý Chánh Trung, cho tôi gặp mặt.

Lý Chánh Trung bèn tách ra khỏi doàn và trả lời:

  • Tôi là Lý Chánh Trung đây.
  • Thưa giáo sư, tôi kính phục giáo sư, vì trước đây có đọc bài của giáo sư.”

Đến năm 2020, vở diễn vẫn y chang : “Đi trên đường phố thủ đô Hà Nội, ông ta luôn nghe thấy nhiều người dân chào ông, vì biết ông là luật sư Hoàng Duy Hùng?

Thiệt là thầy chạy!

Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe mấy nhân vật phản tỉnh ở VN biện minh cho “sai lầm chính đáng”  của họ – khi còn trẻ người non dạ – bằng những câu chữ sau:

If you’re not a communist at the age of 20, you haven’t got a heart.
If you’re still a communist at the age of 30, you haven’t got a brain.

Tác giả Thiện Ý phản biện rằng : “20 tuổi mà đi theo cộng sản là không có cái đầu, 40 tuổi mới từ bỏ Cộng sản là quá trễ và không có trái tim.” Cứ theo như tôi biết thì Hoàng Duy Hùng không thuộc loại tiên thiên bất túc, tim gan cũng như trí não của ông đều đầy đủ cả. Cách hành xử khác thường của ông –  chả qua – là thái độ của kẻ theo đóm ăn tàn, theo như cách nói của dân gian.

Thành ngữ này được một vị luật sư khác, Nguyễn Văn Đài, lý giải như sau : “Người mà theo đóm ăn tàn là loại người kém cỏi không tự biết mình là ai, không cần biết hệ lụy của việc đó sẽ dẫn mình đến đâu, cứ có tí lợi là tìm đến để nhặt nhạnh.”

 FB Thảo Dân góp ý với ngôn ngữ bao dung và độ lượng hơn : “Nhìn các em, các cháu còn trẻ mà đường quang không đi đâm quàng bụi rậm, vào cái nơi bị khinh ghét, nguyền rủa, thấy thật là đáng tiếc.”

May mắn là những trường hợp “đáng tiếc” như thế không nhiều. Dù hết sức nỗ lực từ nhiều năm qua, Ủy Ban Nhà Nước Về Người Việt Ở Nước Ngoài (NVNONN) cũng chỉ thu dụng được chừng năm bẩy tên vô loại loanh quanh ở phố Bolsa, thôi: Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Vũ Hoàng Lân, Nguyễn Ngọc Lập, Nguyễn Trường …!

23 BÌNH LUẬN

  1. Mọi người trên này nói đúng đó .

    Thôi thì những “trí thức” Cộng Sản như Nguyễn Ngọc Chu, Đoàn Bảo Châu, Chu Mọng Lông, câu không lạc đạn Lê Hiếu Đằng … & những ai còn mong muốn Đảng trường tồn với đất nước & dân tộc tụi bay đừng có mở miệng chống Trung Quốc nữa được không ? Không có Trung Quốc chống lưng, Đảng tụi bay bay đầu thì tụi bay sẽ khóc tu tu như bố chết, nhìn thấy thương lém

  2. Việt Cộng
    đả
    gắn-liên số-phận của nó
    với
    Tàu Cộng.
    Tàu Cộng chết thì nó mới chết,
    Tàu Cộng còn sống
    thì
    không có ai làm gì nó được.
    Mỷ biết vậy,
    nên
    để mặc Việt Cộng lu-loa chửi-bới.
    Mỷ
    đang tập-trung mủi nhọn
    về phía Tàu Cộng.
    Bọn Việt Cộng
    sắp chết đến đít rồi,
    nhưng vì ‘ngu gia-truyền’
    nên
    bọn nó vẫn cứ nhơn-nhơn tự-đắc.
    Tàu Cộng mà chết
    thì
    bọn mày sống được không vậy,
    lủ ngu gia-truyền

    cục thịt thừa của Tàu Cộng?

    • Thật ra chỉ cần cô lập Việt Cộng khỏi Tàu Cộng thì Mỹ cũng dư sức diệt Việt Cộng . Nhà phê phê bình bình Phạm Xuân Nguyên, sau khi đọc hồi ký chống Mỹ của Nguyên Ngọc, thần tượng của Tưởng Năng Douma Thúi rùm trời, đã nhận định chống Mỹ đã trở thành bản thể của cái giống dân Việt mới xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam . Hy vọng, hy vọng chút xíu thôi rằng chúng nó vẫn còn nhớ 1 tẹo gì đó về lịch sử Việt Nam phi Cộng Sản, đẩy mạnh tinh thần phò Mỹ bài Trung, nội công ngoại kích, cô lập Việt Cộng khỏi Trung Cộng là xong . Lúc đó Việt Cộng như cá nằm trên thớt, như thiếu nữ ngủ ngày lạch đào nguyên suối chửa thông .

      Nên nhớ, “giải phóng” con cá sặc này nọ, không có Trung Cộng, Việt Cộng chắc chắn chả bao giờ thành công, và Việt Nam Cộng Hòa chắc chắn vẫn còn nguyên vẹn còn hơn Ukraine. Việt Cộng không mạnh như Nga bây giờ, & Mỹ actually hiện diện ở VNCH. Rời Trung Cộng ra, i mean Yikes! cho Việt Cộng ngay tắp lự

  3. Người trở cờ, và xì tin trên răng dưới dái

    Những người như Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Vũ Hoàng Lân, Nguyễn Ngọc Lập, Khánh Ly bla bla bla gọi là trở cờ. Họ ở Mỹ và hầu hết là họ trên răng dưới dái. Tại sao?

    Rất dễ hiểu, thí dụ Khánh Ly nếu có một cơ sở làm ăn buôn bán thì không dại gì trở cờ quá lộ liễu tại xứ tự do như Mỹ. Có quyền tự do trở cờ thì người khác cũng có quyền tự do giữ cờ chào cờ. Nghĩa là họ có quyền tẩy chay bọn trở cờ. Người làm ăn không dại gì làm mất khách hàng của mình như thế.

    Tóm lại, cũng giống như VC, khi về hiu hay trên răng dưới dái thì mới bày đặt “chân chính” thui nha. Trở cờ cũng vậy. Nói chung là đầu trọc. những người như Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Vũ Hoàng Lân, Nguyễn Ngọc Lập, Khánh Ly Khánh Ly tính toán rùi, bà dìa lại Mỹ thì chúng mày làm gì nhau. Bà cũng giải nghệ rùi, cá trê chui ống á. Ha ha ha !

  4. Nội bộ VC

    Nội bộ một tổ chức nào cũng có vấn đề của nó. Hãy cứ xem là việc trong phạm vi của nó thôi. Những người như Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Nguyễn Hộ, Lê Hiếu Đằng, Nguyên Ngọc bla bla bla đơn giản chỉ là những VC bất đồng quan điểm gì đó với VC. Thế thôi.

    Họ bỏ đảng hoặc bị khai trừ khỏi đảng không có nghĩa là họ muốn thành lập đảng khác để tranh đua cùng CSVN. Họ cũng không có sự quyết liệt anh hùng như Boris Yeltsin xé thẻ đảng và sau đó đặt đảng CSLX ngoài vòng pháp luật.

    Thành ra những người VN không cộng sản đừng bao giờ đón gió dựa hơi hay trở cờ vô ích. Cán bộ VC trước sau cũng không bao giờ bắt tay hay xem người trở cờ ngoài đảng là bạn. Khi nó đã từng thề thốt dưới cờ đỏ búa liềm thì VC chỉ có ta và địc. Không phải ta thì là địc. Thành ra đã là ĐỊC thì đừng bao giờ mong được làm TA, VC không bao giờ chấp nhận đâu. Muốn làm VC phải làm đơn xin vào và phải có thành tích theo đảng nhiều năm nha. Ha ha ha !

  5. Tự do, nằm vùng, trở cờ

    Thật ra sống trong xã hội này, ủng hộ xã hội khác cũng là chuyện thường đối với các quốc gia tự do dân chủ. Ngay tại Mỹ hiện tại rất nhiều người thân Tàu, thân Nga, thân Cuba. Vấn đề là luật pháp.

    Anh có quyền thân Tàu thân Nga nhưng anh nằm vùng và bị bắt quả tang cung cấp tài liệu gì đó cho Tàu cho Nga thì anh bị tống tổ vào tù. Còn trở cờ là những người trước đứng dưới lá cờ này, sau đó lại chào kính lá cờ của đối phương mà anh ta từng chiến đấu chống lại.

    Thời VNCH, trước 75là thời điểm chiến tranh. Mà chiến tranh xâm lăng nhưng rất đặc biệt là do chính người VN của một quốc gia khác màu cờ chủ trương. Thời đó những người như Lý Chánh Trung, Trịnh Công Sơn, nằm vùng hoặc cảm tình viên của VC. Nghĩa là họ chắc chắn có sự móc nối với cán bộ VC dưới hình thức nào đó. Nghĩa là họ theo có ý thức. Nhưng về mặt pháp lý VNCH không có bằng chứng để tống giam họ. Không thể căn căn cứ vào cuốn sách hay bản nhạc để kết tội người khác, dưới chính thể tự do cúa VNCH.

    Tóm lại, hiện nay ở Mỹ, những người như Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Vũ Hoàng Lân, Nguyễn Ngọc Lập, Khánh Ly bla bla bla có thể nói là trở cờ. Họ từng phục vụ từng sống với sống nhờ từng chào kính ca ngợi VNCH, bây giờ họ công khai tung hô một lá cờ khác. Trở cờ. Trở cờ, theo ôi, hơi bạc nhược. Thiếu gì chuyện làm ăn sinh sống trên đất Mỹ. Họ không cần đầu lụy VC để tồn tại, làm trái lại lương tâm cùng ký ức kỷ niệm của mình. Ha ha ha !

  6. Nói gì nói , số người.Việt không thích cộng sản ngày càng đông.Sở dĩ cộng sản còn tồn tại là do Tàu cộng còn chống lưng bằng nhiều cách .Hay nói cách khác Tàu cộng chưa cho phép Việt cộng rã đảng. Nếu một mai vì lý do gì Tàu bỏ chủ nghĩa cộng sản thì Việt cộng cũng phải theo bởi nếu không khi dân chúng, gồm cả cán bộ thức thời, nổi giận nổi dậy thì không ai cứu !

  7. Hoàng Minh Chính
    hung-hăng phãn-tĩnh
    đòi
    phục-hoạt đãng Dân Chủ,
    cái
    đãng này do HCM lập ra
    để
    làm đàn-em cho đãng CSVN.

    một thời-gian rất rầm-rỉ

    ông Chính được Việt Cộng
    cho
    sang Mỷ chửa bệnh.
    Bác-sĩ Nguyễn Xuân Ngãi

    San Jose
    vòng tay, khom lưng đón-tiếp và phục-vụ tận răng
    (Ông này là chủ nhà và là Trương-ban Tiếp-đón).
    Ôi thôi!
    Những
    tuyên-bố tuyên-mẹ ì-xèo
    như
    đám hát sơn-đông mải-vỏ
    đả
    làm khổ cư-dân San Jose một thời-gian.
    Sau
    một thời-gian ăn-hút phủ-phê

    “phãn-tĩnh” chống đãng bằng mồm và nước bọt,
    cụ
    Hoàng Minh Chính lên máy-bay
    về
    Hà Nội báo-cáo

    chuyến công-tác
    đả
    thành-công tốt-đẹp.
    Bọn
    “phãn-tĩnh” con-cháu-chắt-chít của cụ Hoàng
    cứ
    sướng rên-mé-đìu-hiu,
    (cứ như là sắp cướp được chánh-quyền đến nơi).
    Đùng một cái (lại Đùng một cái)
    cụ
    Chính xuất-cãnh
    đi
    báo-cáo với ‘bác hồ kính yêu”.
    Thế là
    cái đám “phãn-tĩnh”
    bỗng-dưng mồ-côi mồ-cút,
    lêu-bêu như chó mất chủ,
    lều-bều như cứt trôi sông.
    Bọn nó
    khóc 3 ngày 3 đêm
    còn
    hơn là khóc bác hồ-vô-minh.
    Sau
    cái đám ma “hoành-tráng” và “khũng”,
    bọn
    phãn-tĩnh họp đại-hội
    để
    bàn-bạc tìm đường-hướng lừa-bịp mới.
    Cả bọn
    nhăn mày bóp trán
    nghỉ mải mà chẵng ra cái tối- kiến nào.
    Trong lúc
    thậm-cấp chí-ngu ấy,
    bỗng
    có tiếng hô to:
    Ereka!Ereka!:
    -Tại sao
    chúng ta không chuyễn sang “phãn-biện”.
    Hai tiếng phãn-biện
    nghe
    hoanh-tráng và khũng hơn phãn-tĩnh,
    nhưng
    lại an-toàn hơn phãn-tĩnh.
    Chúng ta
    cứ
    tập-trung toàn-tâm, toàn-lực và toàn-ý
    viết
    kiến-nghị kính-gởi đãng và nhà-nước,
    dỉ-nhiên là
    câu-chử phải có chút-xíu gai-góc
    thì
    mới lừa-mị được lủ ngu.
    Cả bọn
    đồng-loạt ồ lên:
    -Ừ nhẩy,
    đơn-giãn thế,

    bọn ta không nghỉ ra được.
    Ngay hôm sau,
    tại
    trụ-sở trung-ương phãn-tĩnh,
    đả
    thay bãng mới:
    Trụ-sở Trung-ương Hiệp-hội Phãn-biện.

    người thắc-mắc:
    -Từ phãn-tĩnh sang phãn-biện,

    các anh mất tới hơn 30 năm.
    Vậy,
    để chuyễn-đổi sang ‘phãn-đối’
    thì
    các anh cần bao nhiêu thời-gian.
    E-hèm!
    Cái đó là bí-mật đường-lối
    của
    đãng và nhà-nước,
    không-thể nói ra được.
    Hang-ổ
    cái của nợ này

    Bọ Xít và Tiếng Gian.
    Ai
    thích đọc kiến-nghị
    thì
    mời vao

  8. Chiện Hoàng Duy Hùng, Tưởng Năng Tiến hổng mầng à ? Nguyên Ngọc qua Mỹ, Tưởng Năng Tiến tay bắt mặt mừng, có nghĩa Nguyên Ngọc mém xíu nữa giác ngộ Tưởng Năng Tiến . Tuy là mém xíu nữa, nhưng được cái từ hổm tới giờ, ổng viết thúi thấy rõ, rất đúng tinh thần hòa hợp hòa giải, xóa bỏ hận thù con mụ nội gì đó .

    Hoàng Duy Hùng just took one step further.

    Với đà thối hóa, Tưởng Năng Tiến có thể just one step behind HDH, tiếng tây gọi là tút xuỵt í muh

  9. “Tôi cảm phục những người xưa vì yêu nước mà theo cộng sản, nay vì yêu nước mà thoát cộng.”

    Tiếng u gọi cái lô dít của khỉ này là moronic, tiếng Việt trước 75 là Douma thằng này khùng . Nghĩa của nó là Tao lúc nào cũng đúng . Hồi đó gia nhập đảng cướp tàn phá đất nước cũng đúng, bi giờ đất nước đã nát bấy rùi thì tao ra .

    Tất nhiên, đần nhưng cũng có loại còn đần hơn, nên đám đần hơn đâm ra cảm phục lũ đần ít hơn mình

  10. Ông TNT bỏ sót một thằng vô loại được VC thu nạp ở hải ngoại nữa, đó là thằng Phét hay Sủa trên diễn đàn này.

  11. chỉ là
    cái’hình in trên giấy’

    gây ra bao nhiêu là thãm-họa.
    Đãng CSVN

    nát-bét như hiện nay

    do ‘cái hình in trên giấy’ gây ra
    vậy thì
    mấy em ở phố Bolsa
    chạy
    về Việt Nam
    dùng miệng mà ‘đi khách’ với Việt Cộng
    thì cũng
    chỉ là chuyện
    chạy theo lời kêu-gọi
    của
    ‘bác trên giấy’
    ấy mà

  12. “…Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Vũ Hoàng Lân, Nguyễn Ngọc Lập, Nguyễn Trường…”
    *
    ‘bác trên giấy’
    đả
    thu-phục được các em này

    vài em khác nửa

  13. “cũng chỉ thu dụng được chừng năm bẩy tên vô loại loanh quanh ở phố Bolsa, thôi: Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Vũ Hoàng Lân, Nguyễn Ngọc Lập, Nguyễn Trường …!”

    Nguyên Ngọc qua không thu dụng được Tưởng Năng Tiến à ?

  14. Thế mới là chuyện đời. Nhiều người chạy VC mất dép vẫn chẳng làm cho một số người lẻ tẻ, dù đôi khi có bằng cấp đầy mình, hiểu thế nào là VC.

    Quanh đi quẩn lại vẫn thế. Bao giờ tới lượt Hoàng Duy Hùng chạy mất dép?

  15. Ngu đần thật “cực kỳ dã man”!

    Có những người học chỉ là học
    Học để biết viết và biết đọc
    Và mục đích là để đi thi
    Lấy được mảnh bằng nhưng vô học!

    Loại người nầy có não cá vàng
    Là miếng mồi ngon cho Hồ tặc
    Phá giang san gấm vóc tan hoang
    Cúi đầu dâng tổ quốc cho giặc!

    Cái học không giúp họ mở mang
    Họ khoác lên mình áo trí thức
    Xênh xang ạo mão được giàu sang
    Thế nên Mao coi họ như cứt!

    Ngu đần thật “cực kỳ dã man”!

    Nông Dân Nam Bộ

    • Ngu đần thật “cực kỳ dã man”!

      Có những người học chỉ là học
      Học để biết viết và biết đọc
      Và mục đích là để đi thi
      Lấy được mảnh bằng nhưng vô học!

      Loại người nầy có não cá vàng
      Là miếng mồi ngon cho Hồ tặc
      Phá giang san gấm vóc tan hoang
      Cúi đầu dâng tổ quốc cho giặc!

      Cái học không giúp họ mở mang
      Họ khoác lên mình áo trí thức
      Xênh xang áo mão được giàu sang
      Mao xếng xáng coi họ như cứt!

      Ngu đần thật “cực kỳ dã man”!

      Nông Dân Nam Bộ

      • Loại nầy ngu “cực kỳ dã man”!

        Có những người học chỉ là học
        Học để biết viết và biết đọc
        Mà mục đích là để đi thi
        Lấy được mảnh bằng nhưng vô học!

        Loại người nầy có não cá vàng
        Là miếng mồi ngon cho Hồ tặc
        Phá giang san gấm vóc tan hoang
        Cúi đầu dâng tổ quốc cho giặc!

        Cái học không giúp họ mở mang
        Họ khoác lên mình áo trí thức
        Xênh xang áo mão được giàu sang
        Mao xếnh xáng coi họ như cứt!

        Loại nầy ngu “cực kỳ dã man”!

        Nông Dân Nam Bộ

BÌNH LUẬN

Please enter your comment!
Tên