Mười năm trước, mười năm sau biến cố ba mươi tháng tư

21
Ngày 30 tháng Tư 1975. Ảnh Internet

Biến cố 30/04/1975 là một biến cố vô cùng quan trọng đối dân tộc, đất nước và lịch sử Việt. Nó đã cướp đi mảnh đất cuối cùng của tự do, dân chủ, truyền thống văn hóa, giáo dục tốt đẹp của ông cha ta để lại, để che phủ lên màu tang tóc của chủ nghĩa Mác Lê, đưa đến việc con đấu bố, vợ chửi chồng, bạn bè tìm cách sát hại lẫn nhau, qua những cuộc đánh tư bản mại sản, đổi tiền, « đi học tập cải tạo « , khiến cho dân miền Nam phải than lên, qua câu vè:

«Năm đồng đổi lấy một xu. Người khôn đi học, Thằng ngu làm thầy!“

Xã hội hoàn toàn đảo lộn, kỷ cương bị giày xéo, những kẻ gian manh, quỷ quyệt, ác ôn côn đồ lên làm thượng tầng.

Mười năm trước, mười năm sau biến cố 30/04/1975, tổng cộng là 20 năm.

Hai mươi năm thì chẳng là bao, so với dòng dài lịch sử, so với một đời người là ¼, nếu chúng ta tính tuổi thọ trung bình là 80.

Tuy nhiên, nhiều khi 20 năm của một dân tộc, nhất là dân tộc Việt Nam, thì 20 năm từ 1965 tới 1985, đã có quá nhiều biến cố đau thương. Nó lại quá dài.
Chúng ta hãy cùng nhau ôn lại những biến cố đó trên trường quốc nội cũng như quốc ngoại: Mười mươi năm trước có thể coi như nguyên nhân gần, mười năm sau có thể coi như hậu quả gần.

Tuy nhiên nếu nói đến nguyên nhân xa, thì có thể nói đến việc Hồ chí Minh đi theo Đệ Tam quốc tế Cộng sản, nhập cảng lý thuyết Mác Lê, được tổ chức này đưa về cướp chính quyền ngày 19/8/1945, đặt đất nước chúng ta dưới gông cùm cộng sản, biến nước ta thành nơi tranh hùng giữa tư bản và cộng sản.

Hậu quả xa còn rơi rớt cho tới ngày hôm nay: Chính quyền cộng sản Việt nam quỵ lụy trước Trung cộng, nay dâng đất, mai nhượng biển.

Tuy nhiên trong khuôn khổ bài này chúng ta chỉ nói đến nguyên nhân và hậu quả gần.

Mười năm trước 1975, là năm 1965, năm mà Hoa kỳ đổ bộ quân ồ ạt vào Việt Nam. Johnson chấm dứt chính sách chiến lược của Kennedy, chỉ tham gia cuộc chiến một cách gián tiếp, bằng cách gửi những cố vấn. Đó là về phía Hoa kỳ. Về phía Liên xô, thì Brezhnev lên ngôi đước vừa đúng 1 năm, sau khi làm cú đảo chánh hạ bệ Khrouschev ( 1964). Sự việc này là một cơ hội ngàn vàng của Lê Duẫn, phe chủ chiến bằng bất cứ giá nào cũng phải đánh vào miền Nam.

Đây cũng là bước đầu trong việc cộng sản Việt Nam hoàn toàn ngả về phía Liên xô, đưa đến cuộc tranh chấp Nga – Hoa càng ngày càng trở nên căng thẳng.
Cuộc chiến Việt Nam trở nên khốc liệt hơn, không còn là việc đánh đấm bằng du kích, mà bước sang những cuộc tấn công ở mức độ sư đoàn.

Phía Liên xô, sau khi hạ bệ Khrouschev, bị cho rằng là đã sai lầm vì chủ trương hòa hoãn với tư bản, đã trở lên quá yếu hèn với tư bản, Brezhnev chủ trương chiến lược tấn công tư bản, gồm 2 kế sách, thượng sách: tấn công tư bản ở mọi phía, để chiến thắng, để ngọn cờ cộng sản có thể cắm ở mọi nơi trên thế giới; trung sách, nếu không thì cùng lắm là chia đôi thế giới.

Brezhnev đã sửa soạn và thực hiện thượng sách của mình từ khi lên ngôi, với sự phụ giúp của 3 nước đàn em: Ở Á châu là Cộng sản Việt Nam; ở Âu châu là Đông Đức; Ở Nam Mỹ và Phi châu là Cuba.

Trong khi đó Hoa kỳ với Johnson là cố thực hiện Chính sách Be bờ (Containment Policy), nhằm ngăn chặn cộng sản, mà tuyến đầu là Việt Nam và Đông Nam Á.
Ở Liên xô, Brezhnev thực hiện Thượng sách của mình từ lúc lên ngôi vào năm 1964 kéo dài cho tới năm 1975 với Hội nghi Helsink.

Brezhnev đã tung hết lực ra tấn công tư bản, ở mọi nơi trên thế giới, ngay ở cả Hoa kỳ , tiêu biểu là những cuộc biểu tình phản chiến, với sự giúp đỡ gián tiếp của bàn tay Liên xô, qua những phong trào đòi hòa bình, ngưng chiến ở Việt Nam.

Ở Âu châu cũng vậy, những phong trào phản chiến, đòi hòa bình, đứng đằng sau là những đảng cộng sản địa phương và những tổ chức thiên tả, thực hiện những cuộc ám sát, như ám sát 2 người chủ tịch nghiệp đoàn chủ nhân ông ở Ý và ở Đức.

Ở Pháp tiêu biểu là cuộc biểu tình đình công bắt đầu vào tháng 5/1968, kéo dài cả năm trời. Ngành đổ rác và làm vệ sinh đường phố cũng tham gia, làm cho Paris tràn ngập rác rưởi cả năm trời. Quả thực tư bản bị lung lay ; nhưng không sụp đổ như dự tính của Brezhnev.

Trong khi đó thì Brezhnev vẫn tiếp tục tấn công, tiếp tục chạy đua vũ trang.

Đây là một cuộc chạy đua vũ trang không tiền khoáng hậu. Chỉ xin nêu ra một vài con số về phía Liên xô.

Trong thời Brezhnev, số xe tăng sản xuất hàng năm, mỗi năm là 5000 chiếc, bằng tổng số xe tăng sản xuất bởi Hoa kỳ và toàn thế giới cộng lại.

Về sản xuất đầu đạn nguyên tử Liên xô đã vượt Hoa kỳ, ngay ngày hôm nay, tính về đầu đạn nguyên tử, Nga hiện có 8000 đầu đạn, Hoa kỳ 7000.

Về phía Hoa kỳ, có lúc số quân tham chiến ở Việt Nam lên tới nửa triệu quân.

Đây là lúc cao điểm nhất của chiến tranh Lạnh. Và đây cũng là lầm lẫn lớn nhất của chính sách Hoa kỳ đối với Việt Nam.

Chính sách này mà người chủ trương và thi hành chính là ông bộ trưởng Robert Macnamara, chỉ nhìn chiến tranh dưới khía cạnh kỹ thuật, tiền bạc, quên đi khía cạnh chính trị, nghĩ rằng với võ khí dồi dào, số quân đông là có thể thắng. Nhưng ông đã sai lầm.

Johnson đã phải trả giá sự sai lầm đó là không ra ứng cử vào năm 1968, cũng như phải công nhận Mặt trận giải phóng miền Nam, một công cụ hoàn toàn được dựng lên bởi cộng sản Bắc Việt, và phải mở ra Hội nghị Paris. Về sau, Cộng sản Bắc Việt trân tráo ngang nhiên công nhận rằng Mặt Trận Giải phóng miền Nam là do mình lập ra.

Trong một cuộc phỏng vấn của đài truyền hình Pháp, tên đại tá cộng sản Nguyễn Bâm, nói rõ rằng từ năm 1959, «được lệnh của Bác và của Bộ Chính trị, đi vào miền Nam để thành lập Đường mòn Hồ chí Minh« , «Chúng tôi đã lấy khẩu hiệu «Lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu«.

Một trong những cao điểm của Chiến tranh Việt Nam và cũng có thể nói của chiến tranh Lạnh là cuộc tấn công Tết Mậu Thân 1968.

Nixon ra tranh cử, hứa sẽ « Đưa binh sỹ Hoa kỳ trở về nhà « , và đồng thời thay đổi chiến lược toàn thế giới bằng cách bắt tay với Trung cộng. Vừa mới thắng cử, Nixon đã cử Kissinger đi đêm với Trung cộng. Đây là một biến cố lớn đối với chiến tranh Việt nam và ngay cả đối với thế giới.

Nixon thay đổi hẳn chiến lược, bắt tay với Trung cộng để nhắm vào Liên xô.

Theo nhật ký của Kissinger, đầu năm 1968, khi Nixon mới nhậm chức, thì Kissinger được đại sứ Liên xô mời đi ăn. Trong bữa ăn, tên đại sứ đã ngỏ lời thăm dò là nếu Liên xô dùng vũ khí nguyên tử tấn công Trung cộng, thì mong Hoa kỳ đứng trung lập. Kissinger trả lời rằng đây là một quyết định lớn, ông không thể lấy và phải về hỏi ý kiến của tổng thống.

Điều ông đã làm, và Nixon họp ngay Hội đồng an ninh nới rộng. Trong cuộc họp, Nixon đã nói rõ kẻ thù chính của chúng ta lúc này là Liên xô, chứ không phải Trung cộng.

Ở điểm này, có người cho rằng Brezhnev, sau khi tấn công Tết Mậu thân ở Việt Nam, cho những tay em là những đảng cộng sản và những tổ chức hòa bình thân cộng ở trên khắp thế giới tấn công tư bản nhưng tư bản không sụp đổ. Brezhnev đành phải bước sang Trung sách, chia đôi thế giới ; nhưng bị mắc cái xương ở cổ họng là Trung cộng, nên muốn diệt trừ Trung cộng.

Có người thì cho rằng Brezhnev bước sang Trung sách thực sự vào tháng 7/ 1975 với Hội nghị Helsinki, chỉ cách Biến cố 30/04/1975 không đầy 3 tháng.
Điều này chứng tỏ Liên xô, bề ngoài thì phổng phao, nhưng bên trong thì đổ nát.

Có điều đáng buồn cho Cộng sản Việt Nam lúc này vẫn còn dưới sự cai trị của Lê Duẩn, vẫn phổng phao, vẫn cho rằng cộng sản sẽ toàn thắng trên thế giới. Kiểu nói như một anh du kích, răng đen mả tấu, dốt đặc cán mai: « Vì Hoa kỳ ở xa, nếu không chúng tôi sẽ giải phong Hoa thịnh đốn như giải phóng Sài gòn ! »

Giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam, từ Hồ chí Minh cho tới ngày hôm nay, chỉ biết bịt mắt, cúi đầu theo Nga Tàu, không hiểu gì tình hình bên ngoài và thế giới. Họ Hồ thì thản nhiên tuyên bố: «Tôi không có tư tưởng gì cả. Tư tưởng của tôi đã có Staline và Mao trạch Đông nghĩ hộ. Hai người này không bao giờ sai lầm.»

Lê Duẩn thì: «Chúng tôi đánh đây là đánh cho Liên xô và Trung cộng.»

Ngày nay Nguyễn phú Trọng thì bắt chước Tập cận Bình. Ông này tuyên bố: «Những người được tuyển bào Bộ Chính trị thì phải là những nhà chính trị Mác – Lê.»

Nguyễn phú Trọng nhái theo: «Người làm tổng bí thư phải là người có lý luận Mác Lê và phải là người Bắc kỳ.» Thêm cái đuôi Bắc kỳ, mà không biết rằng đảng cộng sản Việt Nam, từ ngày thành lập cho tới ngày hôm nay, đều rêu rao thống nhất nam bắc. Chúng hy sinh cả triệu người, xương chất thành núi, máu chảy thành sông, cũng không màng đến số phận của dân, là cũng vì cái trò bịp bợm thống nhất đất nước của chúng.

Ngày hôm nay bề ngòai thì thống nhất nhưng lòng dân có thống nhất hay không?

Cả trăm du khách Việt Nam, trong một chuyến du lịch sang Đài loan, rồi bỏ trốn ở lại. Chỉ cần một sự kiện này cũng chứng tỏ dân yêu chính quyền đến cỡ nào ! Có người nói đây là tỵ nạn kinh tế. Ngay dù như vậy chăng nữa, chúng ta phải nhớ: đất lành chim đậu, con chim kia nó còn biết tìm nơi có thức ăn, khí hậu ấm áp để sinh sống huống chi là con người. Giới lãnh đạo cộng sản Việt nam và giới trí thức nịnh bợ chính quyền luôn luôn rêu rao rằng Việt nam hiện nay phát triển. Nhưng họ không biết rằng đó chỉ là bề ngoài: Sản lượng tính theo đầu người hiện nay của Việt nam ( Theo Le Monde – Bilan du Monde 2019) là 2553$, trong khi đó của Đài loan là 53 334$, gấp đúng 20 lần ; của Nam Hàn là 32 046$, gấp 12. Nên nhớ vào năm 1972, sản lượng tính theo đầu người của miền Nam VN là 90$, của Bắc Việt là 45$, của Nam Hàn là 80$, của Đài loan là 70$.

Tiến ầm ầm ào ào mà thua tất cả những nước chung quanh. Tiến nhanh tiến mạnh lên xã hội chủ nghĩa mà thụt lùi với những nước láng giềng.

Trở về với Biến cố 30/04/1975, đây là một biến cố vô cùng tai hại cho dân, đất nước và lịch sử Việt!

Ăn mừng chiến thắng của cộng sản, chính là ăn mừng chiến bại của dân Việt!

Về phía Hoa kỳ, Nixon lên làm tổng thống vào năm 1968, nhằm giải quyết 2 vấn đề chính về đối ngoại: 1) Bằng bất cứ giá nào cũng rút quân khỏi Việt Nam như đã hứa với dân mỹ trong kỳ tranh cử ; 2) Tìm cách bắt tay với Trung cộng, cô lập Liên xô và chỉa mùi dùi chính vào nước này. Bởi vậy mà có cuộc gặp gở Nixon – Mao vào năm 1972 ở Thượng hải.

Chính vì vậy mà chúng ta thấy có những hậu quả tai hại về sau này, không những cho dân Việt mà cho cả thế giới, làm cho con rồng Tàu cộng thức dậy và đang quậy phá khắp nơi.

Về Việt Nam, Nixon bằng bất cứ giá nào cũng ký Hiệp định Paris 1973, để rút quân khỏi Việt Nam, trong khi đó không đòi hỏi quân cộng sản Bắc Việt rút khỏi miền Nam, chẳng khác nào trói chân trói tay miền Nam, để trên cái mâm, dâng cho cộng sản Bắc Việt.

Đấy là chưa kể đến việc giảm viện trợ, từ cả tỷ xuống 700 triệu $. Ngay cả 700 cũng chỉ có tháo khoán 300 triệu. Trong khi đó thì Cộng sản Bắc Việt được toàn khối cộng sản giúp đỡ.

Việc miền Nam mất vào tay cộng sản chỉ là vấn đề thời gian, sớm hay muộn. Và biến cố 30/04/1975 đã đổ lên đầu dân miền Nam Việt Nam.

Rồi thời gian trôi qua, biết bao biến cố xẩy ra ở thế giới, thế giới cộng sản cũng như tư bản.

Mặc dầu phổng phao với chiến thắng 30/04 nhưng Liên xô của Brezhnev bắt đầu suy nghĩ lại chiến lược tấn công tư bản của mình, khối cộng sản bắt đầu bằng Nga – Hoa chia rẻ trầm trọng, tranh chấp biên giới trở nên cao điểm.

Để chống lại Liên xô và tay em là cộng sản Việt Nam, Trung cộng đã xúi dục tay em của mình là Pol Pot quấy phá những vùng sát biên giới Việt – Căm bốt ngay sau khi 30/04/75.

Chỉ 3 tháng sau, có cuộc họp về An ninh âu châu, với sự tham dự của tất cả các nước Âu châu, thêm Hoa kỳ và Canada.

Đây là một biến cố vô cùng quan trọng, nhưng ít báo chí và những nhà bình luận thế giới nói tới. Đó là Hội nghị Helsinki. Nó nói lên 2 điều :

1 ) Liên xô của Brezhnev từ bỏ chiến lược tấn công thế giới, trở về thế thủ.

2 ) Thế giới tư bản bắt đầu chuyển sang thế tấn công cộng sản, nhưng bắt đầu bằng thương mại và ý thức hệ.

Để thực hiện chiến lược Trung sách, chia đôi thế giới, Liên xô của Brezhnev đã đưa ra học thuyết Brezhnev, trong đó có chủ thuyết » Quyền độc lập có giới hạn và quyền can thiệp « , theo đó, những nước Đông Âu nằm trong ảnh hưởng của Liên xô chỉ có độc lập giới hạn và Liên xô có quyền can thiệp ngay cả việc gửi quân sang để làm ổn định tình hình, nếu thấy cần thiết.

Ngoài ra Liên xô còn đòi Âu châu công nhận đường lãnh thổ lấy sông Oder, giữa Ba lan và Đức làm giới tuyến. Nên nhớ là vào lúc kết thúc Đệ Nhị Thế chiến, Liên xô đã chiếm một phần đất của Ba lan, và để bù lại, Liên xô lấy 1 phần đất của Đức trao cho Ba lan, tới mãi sông Oder, giáp giới Đức – Ba lan.
Tất cả những yêu sách này, Brezhnev đã đưa ra trong Hội Nghi Helsinski họp vào giữ thàng 7 và kết thúc vào đầu tháng 8/1975.

Về phía tư bản, nhất là Âu châu, đã chấp nhận tất cả, ngoài trừ một vài điều kiện được gói ghém trong chương cuối cùng của Hiệp định, được người sau gọi là Giỏ cuối cùng ( Dernière Corbeille).

Theo đó, Liên xô không thể phá sóng những đài Âu châu chuyển tin tức vào những nước Đông Âu và Liên xô, và phải để cho những nhà bất đồng chính kiến rời Liên xô, như trường hợp nhà văn hào Soljennytsyne, bị trục xuất 1 năm trước đó.
Người dân Liên xô, chính giới Liên xô nghĩ gì về Hiệp ước Helsinski 1975?

Có 2 khuynh hướng :

1) Khuynh hướng ủng hộ, tất nhiên có Brezhnev, cho rằng hiệp ước này giúp Liên xô tháo gở những khó khăn chồng chất từ quốc nội đến hải ngoại, giúp có thể mua hàng thế giới vì Liên xô đang thiếu thực phẩm về mọi mặt.

2) Khuynh hướng chống lại, đó là khuynh hướng của Cơ quan tình báo quân sự Liên xô. Theo một vị tướng của cơ quan này, thì Hiệp ước Helsinski chẳng khác nào tự mình chọc thủng phòng tuyến của mình cho địch thâm nhập.

Cho tới ngày hôm nay, chúng ta thấy cái nhìn của vị tướng này không phải là không có lý.

Trở về với Việt Nam. Giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam vẫn không nhìn thấy rõ tình hình chính trị thế giới, nhất là sự rạn nức Nga – Hoa không thể hàn gắn.
Chính vì vậy mà vẫn nhắm mắt theo Liên xô.

Đầu năm 1978, cộng sản Việt Nam ký hiệp ước quân sự với Liên xô ; cuối năm 1978, gửi quân sang xâm chiếm Căm bốt, lật đổ Pol Pot, tay em của Trung cộng. Tình hình thế giới lúc này biến chuyển rất mạnh: Năm 1976, Mao chết, Đặng tiểu Bình trở lại chính quyền, đi theo đường lối thân Mỹ mạnh và rõ rệt hơn.

Ít lâu sau, Liên xô gửi quân sang xâm chiếm A phú hãn, thực hiện giấc mơ thứ 2, chia đôi thế giới, lấy trục Sai gòn, Pnom Penh, Bangkok, Kaboul, Moscou làm giới tuyến, bên phía đông thuộc về cộng sản ; phía tây thuộc về tư bản. Nhưng cả 2, Liên xô và Việt Nam đều bị sa lầy ở A phú hãn và ở Căm bốt.

Cuối năm 1978, Đặng viếng thăm Hoa kỳ, lúc đó là vào thời của Carter. Có người cho rằng họ Đặng sang xin phép Hoa kỳ để đánh Việt Nam. Nói như thế thì hơi quá nhưng trên thực tế là như vậy.

Và chiến tranh biên giới Việt Hoa đã xảy ra một cách khốc liệt, đầu năm 1979, hai bên dồn mỗi bên nửa triệu quân để đánh nhau, mang đến cả chục ngàn người chết ở mỗi bên. Trung cộng không ngần ngại tàn sát tất, phá hủy tất những gì ở 6 tỉnh của Việt Nam sát biên giới.

Tình hữu nghị xã hội chủ nghĩa không còn nữa. Câu « Môi hở răng lạnh « vứt xuống sông xuống biển. Thực ra thì cộng sản, và đúng với bất cứ người cộng sản nào, ngay cả bố mẹ, anh em, vợ con, họ còn không coi ra gì, huống chi là đồng chí.

Rồi thời gian trôi qua, chiến tranh biên giới Việt – Hoa vẫn tiếp tục, tình hình kinh tế, xã hội Liên xô càng ngày càng xấu thêm: dân chán ngán, hút sách, nghiện nập đầy đường, các cửa hàng không có thực phẩm, ngay cả những cửa hàng dành cho các ông lớn.

Brezhnev cũng không thể thực hiện chiến lược Trung sách. Rồi chết vào năm 1983. Trước khi chết, ông phải than lên: « Xã hội chủ nghĩa gì mà 1/3 xe chạy ngoài đường là ăn cắp săng của công, 1/3 bằng cấp là bằng cấp giả, công chức đến sở làm việc là đến để có mặt, sau đó đi coi hát hay làm chuyện riêng ! »

Người Việt Nam chúng ta có câu « Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai « , họa thì đến nhiều lần nhưng phúc chỉ đến có một lần.

Những cái họa liên tiếp đến với Liên xô. Brezhnev chết ; Andropov lên thay. Nhưng không đầy 1 năm ông này cũng chết. Tchernenko lên thay, nhưng cũng chỉ 1 năm, ông này chết luôn. Gorbatchev lên thay vào năm 1985.

Ở Việt Nam thì Lê Duẩn chết vào năm 1986, khép lại một thời kỳ cai trị độc tài, sắt máu, dựa trên dối trá, lừa đảo, lừa đảo cả một dân tộc dưới chiêu bài xã hội chủ nghĩa, chủ nghĩa dân tộc. Cách cai trị này hiện nay vẫn còn, nhưng dân Việt đã thức tỉnh.

Vào những năm 80, hiện tượng Thuyền nhân, cả triệu người bỏ nước ra đi, làm chấn động thế giới.

Sở dĩ tôi nói tới 10 năm trước 10 năm sau 1975 là tôi muốn nói thời kỳ cao điểm nhất của Chiến tranh Lạnh vừa qua, mà Việt Nam là nạn nhân đau thương nhất.
Nói đến quá khứ không khỏi làm ta nghĩ tới hiện tại để rồi tiên đoán tương lai.

Hiện tại nhiều người cho rằng thế giới đang ở thời kỳ Chiến tranh Lạnh lần thứ Hai, khi ông Donald Trump bắt đàu chiến tranh thương mại với Trung cộng.
Hơn thế nữa, Trump đã cho Ronald Reagan là thần tượng của mình. Trong những người tổng thống Hoa kỳ trong thời Chiến tranh Lạnh, Reagan là người công khai tuyên bố chống Liên xô và chiến lược của ông chỉ nhằm mục đích đó.

Reagan lên cầm quyền vào năm 1980, hết hai nhiệm kỳ và phải chờ đền năm 1990 cộng sản Liên xô mới sụp đổ.

Liệu Donald Trump có thể làm được những gì Reagan đã làm hay không?

Trở về với Việt Nam, liệu giới lãnh đạo hiện nay có đủ kinh nghiệm và sáng xuốt để tránh cho Việt Nam khỏi là nạn nhân đau thương nhất của Chiến tranh Lạnh lần thứ 2 này không ?

Chúng ta bắt buộc phải quan sát và chờ đợi, như câu “ Wait and see “, của Anh.

Paris ngày 19/04/2019

Chu chi NamVũ văn Lâm

21 BÌNH LUẬN

  1. Dòm cái hình minh họa của bài chủ ,thấy cái xe tăng của quân
    Bắc Việt ủi xập cánh cổng của Dinh Độc Lập . Tôi thật sự chẳng
    hiểu tại sao họ lại hành động một cách vô ích ,vô bổ đến như vậy ?
    Dinh Độc Lập đã bỏ ngõ, mở toang ,chỉ việc hiên ngang đi vào,
    phá hoại vô bổ thế để làm chi nhỉ ?

    Cũng như mấy tỉnh miền trung ,sau khi Buôn ma Thuật thất thủ ,
    đều bỏ ngõ ,mở toang ,bộ đội Bắc Việt chỉ hiên ngang đi vào ,có
    cần tạo ra những đánh đấm tốn thêm xương máu của dân chúng
    nữa hay không ? Một thành phố có chừng vài chục ngàn dân ,hay
    cao tay lắm là trên dưới 100 ngàn dân ,mà phải tiếp đón khoảng
    trăm ngàn dân chạy loạn ,làm sao lo cho xuể . Tướng tài cán cỡ
    nào ,tỉnh trưởng tài cán cỡ nào cũng phải chào thua ,mà rút lui ,
    gây ra hiện tượng domino . Trong số những người chạy nạn chiến
    tranh đó không ai biết có bao nhiêu cộng sản trà trộn ? Tôi theo
    gia đình chạy loạn từ Play Ku về ,đến cầu Sông Ba gì đó thì bị tắc
    nghẽn . Qua một đêm ,sáng hôm sau thấy toàn cờ trắng đã được
    cắm ở mọi nơi trong đoàn di tản đó . Không biết ai cắm cờ này ,dân
    thường hay mấy ổng trà trộn ?

    • Cái hình T54 ủi sập cổng Dinh Độc Lập là cái hình…xạo.
      Người ta kể lại cái cổng đã mở toang ra, thiết giáp chạy vào, thấy Dương Văn Minh, Vũ Văn Mẫu, Lý Quý Chung..v.v…đang ngồi đợi trong phòng, ông Minh nói chúng tôi đợi các ông vô bàn giao, Bùi Tín hay ai đó nạt nộ “các anh không có gì để bàn giao cả” – lại cũng xạo nữa, đúng là giọng lưỡi VC.

      Vào, Vô, Vét, Về biết bao nhiêu tài sản của dân miền Nam mà không có gì à?
      So với thực dân Pháp, VC là loại thực dân nội địa tàn bạo nhất!

      Rồi chắc họ nghĩ Sàigòn bỏ ngỏ cho giặc cờ Đỏ vào dễ dàng như vậy thì “cách mạng” cướp bốc… đéo có gì oai hùng cả nên hôm sau đưa xe tăng vào ủi sập cổng để chụp hình, quay phim để diễn tuồng.

      Đấy, chúng là những tên “anh hùng” Phét lác… Lê Văn Tám đó.

  2. Nhiều cựu binh Cộng sản Bắc Việt hối hận đã đi ” giải phóng miền Nam ” :

    27/4/2017- RFA: Cựu binh Nguyễn Khắc Toàn: “Gọi là đi giải phóng miền Nam mà chế độ miền Nam và Việt Nam Cộng Hòa lúc đó đã có đầy đủ những đặc trưng của một xã hội tiến bộ, người dân được tự do làm ăn kinh doanh, một xã hội văn minh. Tiến hành một cuộc chiến để thu hồi nốt miền Nam, để nhuộm đỏ toàn bộ đất nước theo con đường xã hội chủ nghĩa. Xã hội chủ nghĩa chỉ là một ảo vọng, chỉ là một thử nghiệm thì nay cũng đã sụp đổ hết”.

    Cựu binh Bùi Đình Toàn: “Lần đầu tiên vào thành phố Hồ Chí Minh thì rất ngỡ ngàng, rất xa lạ. Phải nói là lối sống của thành phố Hồ Chí Minh nó hay gấp bao lần Hà Nội, dân lúc bấy giờ người ta cũng không ưa cộng sản lắm. Nó hay là con người ta sống thoải mái hơn ngoài Bắc”.

    Cựu binh Nguyễn Duy Huân : “ Thông qua vụ việc của tôi và một số dân oan khác thì nói thực bây giờ tôi chẳng còn tin gì cái đảng cộng sản này, nó là một đảng ăn cướp chứ không còn là đảng lãnh đạo nhà nước và xã hợi nữa, nó từ cấp cơ sở đến cấp trung ương rồi. Nói thực qua cuộc chiến đồng đội của tôi hy sinh rất nhiều, biết bao nhiêu người đã chết ở Quảng Trị, Khe Sanh, Đường 9 Nam Lào, xương máu của đồng đội tôi đổ xuống sông xuống biển hết, nó chả mang lại ý nghĩa gì cả”.

    Cựu binh Võ Văn: “Năm 1972 tới có mặt tại chiến dịch “mùa hè đỏ lửa” tôi có mặt 14 tháng trong Quảng Trị. Tóm lại tôi có tham gia cuộc chiến đầy đủ từ lúc trinh sát cho đến lúc kết thúc. Khi về trường đại học tôi đã nghiên cứu về chủ nghĩa Mác với một tư duy phân tích độc lập và một số anh em chúng tôi biết cái đó là sai lầm rồi cho nên là tôi không vào đảng.

    “Từ năm 75 đến giờ thì đất nước đã vượt qua những giai đoạn tăm tối nhất nhưng so với thế giới thì vẫn tụt hậu. Kinh tế phát triển đã chậm mà xã hội có nhiều bất ổn đẻ ra từ một cơ chế không có đối lập không có đa nguyên không có cạnh tranh chính trị cho nên kết quả không được như chúng tôi mong muốn.

    “Trong mặt trận ở Quảng Trị, chỉ trong một mùa hè mà gần 30.000 người ngã xuống thì tôi cảm thấy như mình mắc nợ anh em, mình còn sống mà để cho đất nước mình như thế này “.

    Cựu binh Nguyễn Đức Giang : “…Cứ ca ngợi giải phóng miền Nam là giải phóng đồng bào khỏi ách thống trị của Việt Nam Cộng Hòa, của đế quốc Mỹ. Nhưng mà sau khi giải phóng miền Nam xong thì các sĩ quan quân đội từ tiểu đoàn, trung đoàn trưởng là bê ra Bắc nào Tivi, tủ lạnh, quạt, xe máy…Còn lính tráng không được phép mang thì bổ xà phòng ra rồi giấu đồng hồ trong đấy…Tôi thấy cuộc chiến này là anh em đánh nhau, huynh đệ tương tàn chứ chả phải giải phóng miền Nam gì cả “.

    v…v…

  3. Tâm Tình Của Thương Phê Binh Lình Dù của NGỤY:

    Ngày xưa tôi quá tham tiền
    Bán thân cho giặc đảo điên thế này

    Đời tôi đi lính đánh thuê
    Ngày nay thường gọi tôi là ngụy quân

    Ngày xưa học dốt ham chơi
    Tú tài thi rớt vào ngay quân trường

    Ba tháng tập luyện bò trườn
    Mang lon trung sỉ lính dù ghê không

    Tôi đây trung sỉ lính dù
    Lương tháng Mỹ trả phủ phê ăn xài

    Sài gòn động thổ Nha Trang
    Tôi đây vung vải tiêu hoang hết tiền

    Đêm về suy nghỉ thấy ngu
    Thằng anh tiêu ít ku em tiêu nhiều (gái gú vũ trường)

    Chiến trường thì quá gian nan
    Lính ma lính kiểng việt nam cộng hòa

    Súng trường Việt cộng nổ vang

    Lính dù thì lại co ro rúc hầm
    Việt cộng thừa thắng xông lên

    Chỉ huy chạy trốn tuột luôn mất quần
    Tôi đây trúng đạn què chân
    Việt cộng bắt sống cho làm tù binh
    Trong tù suy nghỉ biết ngu

    Làm bia đở đạn cũng vì đô la
    May mà Việt cộng vị tha
    Tôi đây mới sống đến ngày hôm nay
    Cho dù tay cụt chân què
    Mọi người thường gọi tôi là phế binh
    Bây giờ đất nước bình yên
    Vé số bán dạo xe lăn yêu đời
    Việt Nam đất nước tôi yêu
    Mênh mông ruộng lúa biển trời trong xanh
    Tôi đây không phải nhà thơ
    Lên đây tâm sự một thời đánh thuê

    Ớ là la Ngụy 3///.

    • Em cò mồi vừa ngu vừa…khùng. Không biết cái éo gì về lính dù. Liếc sơ thì biết ngay là vè…Hồ chí Minh.

      Bình dân và rẽ tiền. Thích hợp cho xã hội VN Cộng láo.

      Nhảy dủ VN có cái khẩu hiệu là tàn hàng cố gắng. Không dể mặc bộ đồ dù, lên cấp bậc trung sĩ mà chết nhát như em cò mồi ngậm phân phun tuyên truyền. Còn tiếp lệu đầy đủ, VC gặp nhãy dù là…chạy chết mẹ. Hết nguồn cung cấp, đành chịu, mặc cho giặc Cộng tha hồ láo, tự sướng…

    • Đáp trả lại thơ “cùi” của Cộng láo …
      LỜI BÁC DẠY .
      Đêm nay Bác (Hồ) không ngủ
      Anh bộ dội thức dậy
      Thấy ba lô mất rồi
      Mà sao Bác vẫn ngồi
      Anh nghi ngờ Bác chôm
      Bác ơi Bác có thấy
      Ba lô của cháu không ?
      Bác mặt lạnh như đồng
      Chú làm mất của công
      Phải trình lên đảng ủy
      Nhưng …. nghĩ tình đồng chí
      Bác bày chú cách này
      Nội ngay trong đêm nay
      Chôm ba lô thằng khác
      …………………….
      Anh bộ đội nhìn Bác
      Bác nhìn ngọn lửa hồng
      Lòng vui sướng mênh mông
      Anh nhập băng của Bác
      Chôm chỉa Bắc vô Nam ….

  4. Hôm nay ngày 21/4 năm 2019 , đúng ngày này cách đây 44 năm, sau khi nhận đước hung tin Lê Minh Đảo cuốn gói phóc chạy khoỉ Xuan Lộc, Long Khánh bằng đưóng tỉnh lộ 14 nối Xuan Lộc với Bà Riạ Vũng Tàu, Nguyễn Van Thiệu chắc chắn đả biết NGẠY TẬN THẾ của Miên Nam chỉ đuợc tính bằng ngày , như vạy lão ta bắt đàu chuẩn bị cho bài diễn văn từ chức.

    Một bài diễn văn dài nhất thế gìới được THIỆU đọc vào lúc 7 giờ 15 tối ngày 21 tháng 4 năm 1975. Bài diễn văn không đầu không đuôi, bạ đâu thì THIỆU nói đó, Thi ệu vung tay múa chân, mồ hôi vả ra như tắm, lảo chưỉ rủa Mỹ vì không cứu lảo như đả hưá, lảo nguyền rủa run rũi của lich sử. Thiệu lặp đi lặp lại vần đề nhiều lần làm cho cái quốc hội NGỤY SAI GON sốt cả ruột gan vì chưa có bài diễn văn nào dải hơn 2 tiếng đông h ồ như diễn văn tù chức của THIỆU.

    Cuối cùng trước khi chấm dứt bài diễn văn không đầu không đuôi, Thiệu vung vít: “Tôi không còn là tổng thống, nhưng đống bào vẩn còn chiến sỉ NGUYENVAN THIỆU, với chiến sỉ tôi vẩn còn là TRUNG TUỚNNG NGUYEN VAN THIỆU sẻ kề vai sát cánh chống CS Bắc Viêt cho tới hơi thở cuối cùng”. Tuy nhiên chỉ 3 ngày sau, THIỆU và KHIÊM chuồn đi không kèn going trống đưa như Thiệu từng vung vít mà đi tr ốn vào nửa đêm ngày 24 tháng 4 năm 1975 nh ư những tên ăn trộm, Ố l à la.l lalalalal

    Hôm nay duới âm phũ, NGUYEN VAN THI ỆU tự sự vơi NGO ĐINH DIÊM về viec tử chức của mình, mời các NGỤy Tàn DƯ 3/// nghe cuộc đối thoại giưả 2 ton ton Mien Nam.

    NGO DINH DI ỆM: Ê Thiệu, có phải hôm ni 21 th áng 4 là ngày mà mi chính thức hết làm ton ton cho Mỹ hả THIỆU?

    NGUYEN VAN THI ỆU: đúng th ế , đúng ngáy này 44 năm trư ớc tui đả đọc bài diễn van không đâu không đuôi đê tứ chức vì tui thấy rằng trới củng kh ông cứu nổi MIEN NAM trưoc súc tấn công như trời giáng như vũ b ão cuà bọn Viet Cộng.

    NGO ĐINH DI ỆM: rưá tai răng mà mi không tứ chức sóm hơn mà chờ tới “NƯ ỚC TỚI TRÔN MỚI CHẠY là vì răng rư á THIỆU?

    NGUYEN VAN THI ỆU: Cụ hỏi chi mà ngu ngơ rưá mà hỏi. Tui phãi chờ cho tới cá i giây phút mà không còn cách nào khác nửa thi tui mơ í tứ chức chớ. TUI ngu chi mà tứ chức lúc còn binh hùng tướng mạnhiể cho những đưá thù tui như thăng KỶ, thàng MINH và những đưá khác chúng nó mần thit tui như ần thịt cụ sao
    NGO DINH DI ỆM: U í t é ra l à r ứa đ ó h ả THI ỆU. Mi g ây th ù chu ốc o án kinh r ư á h ả . Cụ hỏi lẩn thẩn thế hèn chi cụ chết thảm là phãi rồi

    NGO ĐINH DIỆM: Ê Thiệu ơi. Suốt thơi gian mi làm ton ton chắc là mi tác oai tác quoái lắm cho nên mơi có nhiều đưá thù mi dử rưá hến Thiệu?. Tức là khi mi từ chức rối thì chỉ có VIE CỘNG chiếm SAI GON luôn chứ chẳng co đưá nào đủ tai năng để giử MIEN NAM khỏi tay VC hỉ. Mi củng thâm thiễm đáo để hả THIỆU.

    Rứa thỉ thằng LE MINH ĐÃO đánh đấm răng mà cuối cùng củng phóc chạy, trước đó mấy hôm thì thằng ĐÃO lại phét lác vung vít với báo chí nào là thách thức Viet Công, nào là VIET CỘNG muốn chiếm Xuan Lọc thì phải bước sang xác chết của hắn này nọ, mi kễ tau nghe với THIỆU vì thăng đảo đang còn trả nợ đời trên dương thế, chưa đi đoàn tụ cho nên tau muốn nghe mi kể.

    NGUYEN VAN THI ỆU: Thưa cụ, thằng LE MINH ĐÃO lá thằng ranh con sau này thôi. Tai cụ mau quên chứ lúc tui chưa mần thịt cụ thì thắng LE MINH ĐÃO mới ĐẠI UÝ làm tùy viên cho trung tướng LE VAN KIM. Sau khi mận thịt cụ xong rồi thì thăng LE MINH ĐÃO đuợc LE VAN KIM phong cho 2 cấp như bao đưá khác. Và thế lá thằng LE MINH ĐÃO trở thành Trung Tá và 2 năm sau đó thì trơ thành đại tá do tui thăng cấp cho hắn và tui cho hắn đi làm tỉnh trưỡng mot thơi gian.

    SAu đó tui đổi sư đoàn 10 thành sư đoàn 18 vì số 10 là số xui (number 10 is bad) và tui đưa thàng lE MINH ĐÃO về làm sư đoàn trưỡng 18 đóng tai Xuan Lọc. Thực sự khi VC tấn công Xuan Lọc, tui ra lệnh cho thăng ĐÃO phãi đánh mot trận đễ cho MỸ thấy để kiếm thêm viện trợ 300 triệu dollar nhung cuối cúng thằng ĐÃO củng phóc chạy vì chịu không thấu chiến thuật bao vây của VC. VIET CỘNG chúng đánh tứ quộc lộ 20 từ ĐÀ LẠT xuống Dốc Mơ, Gia Kiệm và tiêp giáp vơi’ quóc lô 1 tại ngả ba DẤU GIÂY. VC cắt đứt đướng tiép tế từ Biên Hoà và SAI GON và cô lập Xuan Lọc cho nên thằng ĐÃO phãi cuốn gói vể BÀ RIẠ bằng đưòng 12 băng qua ngả 3 TAN PHONG về Bình Giả.

    NGO DINH DIỆM: Rưá thì ngày 21 thằng ĐÃO bõ chạy thì mi từ chức tối hôm đó luôn hà Thiệu?

    NGUYEN VAN THIỆU: đúng thế, tui tư chức tối hom đó và 3 ngày sao tui chuồn qua ĐAI LOAN. NÓi thiêt vơí cụ là tui đi nưả đêm không kèn không trống chi hết, ra đi như những tên ăn trộm vì lộ ra là chúng nó giết. Ngay cà máy bay củng do MỶ nó mang từ Thai Lan qua chứ khong dám dùng máy bay Airline Viet Nam.

    NGO DINH DIỆM: Chao ui, té ra mi gây thù chuốc oán kinh thế. Ra đi mà phải di trốn như những tên an trộm. Đúng là quả báo đó THIÊU ơi. Xua kia mi mần thit tau thì ngày mi ra đi củng có đưá lăm le mấn thit mi. Rỏ khổ kiêp tay sai chúng mình răng mà đưá nào củng bị mấn thit mốt cách dã man.

    Thôi thiêu ơi, nếu mà đuơc đi đầu thai trở lại thế gian , tau thề tau sẻ không làm TAY SAI cho NGOAI BANG , PHẢN DAN HAI NƯƠC nưả đau Thiêu.

    Diêm Vương: Hết giờ rồi, hai thằng bây đưá 8 lạng đưá già nửa cân, cá mè mot lưá hết, toàn là bẻ PHÃN DAN HAI NƯƠC, RƯƠC VOI GIÀY MẢ TỔ, quay trỡ lại tang thứ 18 đền tội tiếp ĐƠI ĐỜI KIÊP KIẾP.

    • Thương…má em quá. Khùng vừa thôi.

      Ngậm phân phun nguỵ tàn dư hơn 10 năm. Rốt cuộc thân cò mồi cũng là…cò mồi. Không lên nổi vì rẻ tiền quá, ngay cả các cán Cộng nghe em hát cũng phải tởm, không cho em lên được.

      Cố gắng kiếm cà mới mới, học theo em Lú. Trước mần cò mồi cho cs, sau lên…tổng bí thư, chủ tịch. Vậy đới con cháu mới khá, đủ ăn, đủ dinh dưỡng, không đến nổi bị….khùng.

  5. Non và xanh lắm.
    Chừng nào các anh còn:
    Che dấu thông tin bưng bít sự thật.
    Không hiểu bản chất Việt cộng.
    Không biết nhận ra yếu điểm của mình.
    Thì dân sẽ chưa nghe theo anh

    • Bài viết của tác giả chỉ đề cập và phân tích ảnh hưởng của
      các cường quốc đã nhúng tay hay nói một cách nhẹ nhàng
      là đã “can dự” vào cuộc chiến ở Việt Nam .

      Sự thật nào đã bị bưng bít . Nếu anh biết được ,xin chỉ rõ ,
      nói thử ra chơi . Đổ thừa là sự thật đã bị “bưng bít ” ,cho nên dân
      không theo ,chỉ là một kiểu suy đoán và kết luận càn rỡ ,
      hàm hồ ,không muốn nói là kiểu lý luận nói lấy được ,ngốc nghếch .

      “Sự thật” đây là sự thật nào ? Biết tại sao không nói ra ?

  6. Những thằng khoát lác thường đem cái Chiến thắng nầy là vĩ đại , đọc sách của Trần văn Trà hắn tung hê du kích miền nam lên hàng dũng sĩ ,người csvn không biết mình ngu bài học Ông Cha còn đó ,anh em giết nhau ngoại bang là kẻ lợi nhất , ngươi ta nói Gà cùng một mẹ chờ hoài đánh nhau ,nhưng bàn tay tụi ngoại bang nó mạnh lắm thứ như Lê Duẩn và Đổ mười một tên thì gát cổng xe lửa một tên thì thiến lợn ,thì tụi ngoại bang nó cho một chức tuóc thì việc gì cũng làm , trong Nam thì các ông cầm quyền khá hơn là có học ,nhưng bảo thủ ,cao ngạo , tuân lệnh quan thầy để giữ cái ghế , tranh quyền đoạt lợi ,hạ bệ nhau cũng do bàn tay ngoại bang ,nhưng Miền nam còn được tụ do bơi móc ,trong cái quyền được hiến pháp quy định Với lũ khỉ Trường sơn thì chúng dùng họng Súng dân phải nghe lẽ ra Chúng giết hết các sỹ quan Vnch nhưng cuối cùng tụi liên xô nhắc nhỡ gì đó mà Tên Lê duẫn đổi ý ,sau nầy Tổng thống R Reagan tháo khoán tài sản Vnch còn lại ơ các nhà bank Mỹ chuộc mấy ông HO và bồi thường cho các công ty Mỹ như GMK và mobille oild , bọn nầy là lũ ăn cướp chứ cách mạng gì ,chúng vét sạch các kho tàng miền nam chở ra Bắc bằng mọi phương tiện gấp rút khôi phục đường sắc ,ngày đêm chở đồ ăn cướp ra Bắc . Bắc nhận hàng Nam nhận họ ,nhận họ để tụi công an cho an thân ,còn nhận hàng thì Bắc đói quá vào nam nhận hàng biếu loại nào cũng nhận nhưng nhận xong nói một câu ối giời loại nầy ngoài Bắc chã thiếu chạy đầy đường ,Ông Chú tôi tập kết ra Bắc tháng 5 về thăm ba tôi Thấy nhà tôi cho Chó ăn thịt bò , ông khóc nói Anh cho chó ăn sướng hơn em ở ngoài Bắc một năm mua được vài Lạng thịt bèo nhèo ,cho nên cái lạ thằng nghèo đi giãi phóng thằng giàu rồi tung hê lên là làm cách mạng Dân thì chạy trối chết ra biển ,cs đến đâu Dân chạy đến đó sợ như sợ lũ ăn cướp ,Năm nay Dân sáng mắt cho nên tụi csvn nó không tổ chức 30/4 hoành tráng vì trò bịp nầy hết linh , ngừa tay nhận tàu phế thải Của Mỹ. thì miệng đâu còn chống Mỹ cứu nước nữa ,mà thằng nào cũng có con Quy mã hết .những thằng hát bài ca giải phóng Miền nam như Nguyễn công khế ,báo tuổi trẻ và Nguyễn anh Tuấn bao Vn Nét thằng này từng dựt lá cờ vàng trong tay người biểu tình tại Mỹ quăng vào sọt rác nó cũng chễm chệ ở Boston ,tụi nó Chống Mỹ để qua Mỹ chống tiếp không chừng nó giãi phóng Mỹ có ngày các bác Ngụy già chạy đâu cho thoát

    • Nghe Tư cu lì tự giới thiệu nhiều lần là bộ đội Trường Sơn, rồi còn đánh Trung Quốc ở biên giới năm 1979 nữa vậy mà có nhà ở Sài Gòn nuôi chó cho ăn thịt trước 1975 thì hết biết nghen. Hay là cu lì muốn bà già bị lôi đầu ra mà đ vì có thằng con xạo chỉ thua Cuội.

      • Thưa anh tưculy nầy là dân Sài gòn thú thiệt vì nghe lời đường mật của lũ vẹm nên theo csvn năm 1966 ,theo đường Tây ninh , vo chiến khu Đ rồi ra Bắc , trở. Lại miền nam 1972 sư 3 sao vàng tham chiến tại Bình đinh ,không cần phải nói nhiều ./

      • Đúng là Ngụy thằng tư trời biển nầy vô văn hoá mày đòi loi ai ra đ tốt hơn lôi bà già mày ra là gần nhất anh mày tưởng chỉ có vc mới với văn hoá ai dè tụi Ngụy cũng chẳng khá gì

    • Thôi đi anh vẹm nằm vùng. Anh ngỡ là cứ thế tôi thay đổi ý nghĩ về anh vẹm à.
      Mà anh lầm. Đây là tư duy mới không phải tư duy củ của đệ nhị VNCH đâu.
      Tư duy đó đã thua rồi tôi không dùng lại để thua tiếp.
      Thạch Đạt Lang là việt cộng nằm vùng. OK?

      • Chỉ gỏi chụp mủ ,thành thua. Vẫn thua ,người bất đồng chính kiến thì không chụp mũ như lũ khỉ ,xam hội Tự do ai cũng có quyền Tự do ngôn luận ,chỉ có những lảo Ngụy già thời khố xanh khố đỏ mới chụp mủ

    • Cái thằng chiến thắng còn có cái để khoác lác, hả hê, chọt cho thắng bại binh cho vui. Cái thằng BẠI BINH chạy không còn cái gì mà củng TỰ KHOÁC LÁC thì có phải là lủ KHÙNG hay không hà tên CULY ngu dốt kia, ố là la.

      Không hèn mà chạy, không nhát mà chuồn, không ngu mà thua. hahhahahaha. Ngụy 3/// cừ bảo rằng “TAU THUA là vỉ HẾT……………………ĐẠN, hehehehhhê”. 44 năm trước đả hết đạn, bay giờ xí woách củng chẳng còn làm sao GIẬT SÂP CONG SẢN even by FREAKY MOUTHS ONLY, hehhehhêeh.

      Đúng là môt lủ HÈN.

      • Lo về chịu tang cho Trọng Lú , đừng ở đây mà làm nhảm . Ráng khóc cho thật nhiều và thật lớn nha……!

  7. Đất nước đã hết chiến tranh, không còn cảnh bom rơi đạn nổ. Bốn mươi bốn năm sống không còn nghe tiếng súng, không còn cảnh người phụ nữ nghe tin chồng hay con mình tử trận ở chiến trường và những vành khăn tang trắng cuốn trên đầu những đứa trẻ thơ dại mất cha. Nhưng người dân VN vẫn sống trong lo sợ dù không còn nghe tiếng súng. Sinh mạng và của cải làm ra bị đe dọa cướp mất đi bất cứ lúc nào bởi công an và côn đồ nhà nước đảng. Hạnh phúc vẫn xa vời nhưng đau khổ thì vẫn đến mỗi ngày với toàn dân.

    Vẫn không có hòa bình vì đảng vẫn coi dân như kẻ thù. Đảng vẫn đè đầu cưỡi cổ và người dân vẫn còn tranh đấu để sống. Chỉ cán bộ đảng là giàu có vì nắm quyền lực, còn cái đói, cái nghèo, cái đau khổ vẫn đeo đẳng trên lưng người dân. Trẻ thơ những vùng xa vẫn chưa có đủ phương tiện để cấp sách đến trường. Vẫn áo rách không đủ ấm, vẫn thiếu cơm, thiếu nước sạch, thiếu sách, thiếu thầy, và nguy hại nhất là cả nước thiếu một nền giáo dục chân chính và nhân bản mà thay vào đó học đường là nơi mua điểm bán bằng, là nơi thầy trò sát phạt cấu xé và thậm chí kể cả mua dâm. Bên ngoài xã hội thì cán bộ bức hiếp dân. Thực phẩm cho người ăn trộn toàn hóa chất độc hại cho sức khỏe. Người dân Việt vẫn bị giết tại đồn công an khi bị mời lên làm việc. Thanh niên thiếu nữ vẫn bị bắt và tù đày vì lên tiếng nói đòi tốt đẹp và công bằng cho xã hội, và trẻ thơ vẫn chết oan bởi nền y tế mọi rợ và tham nhũng…

    Bốn mươi bốn năm sau chiến tranh dân tộc Việt vẫn bị cộng sản xiết họng không cho nói. Cả một dân tộc đang bị đầu độc bởi môi trường sống không còn trong lành. Hạnh phúc vẫn xa vời, vẫn không đến với dân tộc bởi đất nước dưới sự cai trị của con người cộng sản vẫn tàn ác, không có tính người. Kẻ cai trị bốc lột người bị trị. Lãnh đạo thì tham nhũng, cán bộ thì bóc lột, đảng cầm quyền vẫn chỉ lo cho sự an nguy của đảng. Vẫn hận thù và chia rẽ. Chia rẽ sâu đậm tận gốc rễ từ những kẻ cầm quyền cai trị không có tình người. Máu người dân vẫn đổ và nước mắt vẫn rơi bởi trăm ngàn lý do mà hòa bình mang lại. Quyền làm người vẫn bị tước đoạt và vẫn không có tự do. Người dân VN vẫn không được hưởng bất cứ quyền gì tạo hóa ban cho như các dân tộc khác. Không chết bởi súng đạn nhưng người dân Việt lại lo sợ chết bởi hàng trăm hàng ngàn thứ khác do chính cộng sản mang lại cho dân tộc. Đất nước trong lành, tiền rừng bạc biển bây giờ chỉ là độc hại, độc từ trên trời, dưới nước, và ngay trong lòng đất cũng toàn là hóa chất ô nhiễm tạo mồng mấm của ung thư…

    Tàn phá trong chiến tranh chưa đủ, người cộng sản VN còn tàn phá tiếp trong hòa bình. Cộng sản đang tàn phá đất nước và tiêu diệt giống nòi. Không còn gây ra chiến tranh giết người dân bằng súng đạn của Nga Tàu nhưng lại tạo ra chia rẽ và hận thù dân tộc để cai trị .

    Ba mươi Tháng Tư lại sắp đến.
    Sau 44 năm không tiếng súng để đảng rước người Tàu vào ngự trị. Cuộc sống người dân VN vẫn nghèo, vẫn đau khổ, vẫn chỉ là nô lệ, không có tự do, nước nhà vẫn không có độc lập, đất và biển đảo cùng tài nguyên vẫn mất dần dần vào tay Tàu và dân tộc Việt có nguy cơ bị diệt vong bởi chính cái chiến thắng và hòa bình mà đảng cộng sản đang mang đến cho dân tộc mà tổ tiên oai hùng dầy công ngàn năm đánh đuổi gìn giữ cho con cháu.

    30 Tháng Tư năm 1975, người Miền Nam trốn chạy cộng sản. Ngày nay, kẻ thắng cuộc cũng muốn bỏ chạy thoát thân. Cả nước đều muốn trốn chạy hiện tình của đất nước. Vì sao hòa bình không còn chiến tranh mà người VN vẫn muốn bỏ chạy khỏi đất nước ngàn năm yêu dấu? Có phải vì cộng sản là kẻ thù của dân tộc chúng ta?
    nv

Leave a Reply to Ngụy Tàn Dư Phét Lác. Hủy phản hồi

Please enter your comment!
Tên