Hãy nói trước ngày chết

16
Candle hand Palm

Trong lịch sử nhân loại, không có một chủ nghĩa nào tàn bạo hơn chủ nghĩa Cộng Sản.
Từ khi Tuyên ngôn đảng cộng sản ra đời năm 1848 cho đến khi bức tường Bá Linh bị đập đổ vào năm 1989, khoảng gần 100 triệu người từ nhiều quốc gia đã bị giết. Hơn hai mươi năm qua, mặc dù ngọn lửa vô thần đã tắt trên phần lớn quả địa cầu, một góc trời phương đông lửa vẫn còn đỏ rực, nhà tù vẫn còn giam giữ nhiều người bất đồng với chế độ độc tài toàn trị và tự do vẫn là một bóng mây xa.

Người đời có thói quen kết án Stalin đã gây ra tội ác tày trời đối với nhân dân Liên Xô, Mao Trạch Đông đã giết trên 30 triệu nhân dân Trung Cộng và Pol Pot tiêu diệt một phần tư dân tộc Khmer bằng súng và cả bằng dao phay, cán cuốc. Những chuyện đó ngày nay nhân loại đều biết và tội ác của chúng không còn là vấn đề tranh cãi nữa. Tuy nhiên, làm thế nào một nông dân có gốc gác bình thường, nếu không muốn nói là hiền lành như Mao lại có thể trở thành sát nhân của mấy chục triệu dân Trung Quốc? Làm thế nào Pol Pot, con của một điền chủ giàu có, được gởi sang Pháp ăn học, được bạn bè nhớ lại như một người nhã nhặn, lịch sự và được gọi là trí thức trong xã hội Khmer còn chậm tiến lúc bấy giờ, nhưng sau khi nắm chính quyền đã giết hai triệu dân Khmer bằng búa, dao và những cách giết người tàn bạo hơn cả trong thời Trung Cổ?

Bởi vì chủ nghĩa Cộng Sản trang bị cho chúng một quyền lực tuyệt đối, một niềm tin cuối cùng, một lối thoát tinh thần, một chỗ dựa lý luận để giải thích cho hành động bất nhân của chúng. Nuon Chea, người đứng hàng thứ hai của chế độ Khmer Đỏ chỉ sau Pol Pot, lạnh lùng trả lời báo chí, những kẻ bị giết chỉ vì “họ là kẻ thù của nhân dân”. Đơn giản vậy thôi. Chúng ăn rất ngon và ngủ rất yên dù sau một ngày ký hàng loạt bản án tử hình.

Giết một vài đối thủ thì không sao nhưng để loại bỏ hàng triệu người là chuyện khác. Stalin không thể lên tận các trại lao động khổ sai ở Siberia để bỏ đói những người chống đối y.

Mao Trạch Đông không thể xuống từng trường học để tra tấn các thầy cô trong Cách Mạng Văn Hóa, Hồ Chí Minh không thể đích thân xử bắn bà Nguyễn Thị Năm trong Cải Cách Ruộng Đất. Nhưng họ có khả năng huấn luyện, đầu độc một thế hệ đao phủ thủ trẻ tuổi hăng say và cuồng tín để làm thay. Quyền lực đặt vào tay đám đao phủ thủ trẻ này chẳng khác gì con dao bén để chúng thanh toán những mối thù riêng và lập công dâng Đảng.

Tháng 10 năm 2002, nhà báo Mỹ Amanda Pike đến Campuchia để tìm hiểu nguyên nhân tội ác diệt chủng của Pol Pot đã không được làm sáng tỏ. Amanda Pike phỏng vấn bà Samrith Phum, người có chồng bị Khmer Đỏ giết. Theo lời kể của bà Samrith Phum, vào nửa đêm năm 1977 chồng bà bị một Khmer Đỏ địa phương bắt đi và giết chết vì bị cho là “gián điệp CIA”. Hung thủ chẳng ai xa lạ mà là người cùng làng với bà Samrith. Hiện nay, kẻ giết người vẫn còn sống nhởn nhơ chung một làng với bà cách thủ đô Nam Vang vài dặm nhưng không một tòa án nào truy tố hay kết án.

Với chủ trương “Dân tộc Khmer cần đào hố để chôn đi quá khứ” Hun Sen đã cản trở Liên Hiệp Quốc rất nhiều trong việc điều tra tội diệt chủng của chế độ Pol Pot. Hun Sen cản trở vì bản thân y cũng từng là một sĩ quan Khmer Đỏ. Hun Sen nhiệt tình với lý tưởng CS đến mức bỏ học theo Pol Pot khi còn trong tuổi thiếu niên. Nhiều chi tiết trong quãng thời gian từ 1975 đến 1979 của cuộc đời y vẫn còn trong vòng bí mật. Khi chôn quá khứ của Campuchia, Hun Sen muốn chôn đi quá khứ tội lỗi của mình.

Tình trạng kẻ sát nhân và gia đình những người bị sát hại vẫn còn sống chung làng, chung xóm, chung thành phố không chỉ phổ biến tại Campuchia nhưng cũng rất phổ biến tại Huế sau vụ Thảm sát Tết Mậu Thân 1968.

Số người bị giết trong vụ Thảm sát Tết Mậu Thân khác nhau tùy theo nguồn điều tra nhưng phần lớn công nhận số người bị giết lên đến nhiều ngàn người và “kẻ thù nhân dân” không chỉ là công chức chính quyền VNCH mà còn rất đông sinh viên, học sinh, phụ nữ, trẻ em và ngay cả một số giáo sư ngoại quốc.

Ông Võ Văn Bằng, Nghị viên tỉnh Thừa Thiên và cũng là Trưởng Ban Truy Tìm và Cải Táng Nạn Nhân Cộng Sản Tết Mậu Thân, kể lại: “Các hố cách khoảng nhau. Một hố vào khoảng 10 đến 20 người. Trong các hố, người thì đứng, nào là nằm, nào là ngồi, lộn xộn. Các thi hài khi đào lên, thịt xương đã rã ra. Trên thi hài còn thấy những dây lạt trói lại, cả dây điện thoại nữa, trói thành chùm với nhau. Có lẽ, họ bị xô vào hố thành từng chùm. Một số người đầu bị vỡ hoặc bị lủng. Lủng là do bắn, vỡ là do cuốc xẻng”.

Tài liệu liên quan đến Thảm sát Tết Mậu Thân rất nhiều, từ điều tra của các nhà nghiên cứu nước ngoài cho đến các nhân chứng sống Việt Nam. Đến nay, thành phần được nghĩ đã gây ra biến cố đầy tang thương cho dân tộc Việt Nam này là những người Huế “nhảy núi”. Họ là những người bỏ trường, bỏ làng xóm, bỏ cố đô lên rừng theo CS và Tết Mậu Thân đã trở lại tàn sát chính đồng bào ruột thịt của mình. Họ là những kẻ vừa được giải thoát khỏi nhà giam Thừa Phủ đưa lên núi huấn luyện vài ngày rồi trở lại giết chết những kẻ bị nghi ngờ đã bỏ tù họ.

Không giống quân đội chính quy tấn công Huế, những du kích nằm vùng, những thanh niên, sinh viên, học sinh là những người sinh ra và lớn lên ở Huế, thuộc từng tên phố tên đường, biết tên biết tuổi từng người. Họ lập danh sách và đến từng nhà lừa gạt người dân bằng cách “mời đi trình diện” rồi sẽ trả về nhà ăn Tết. Những người nhẹ dạ đi theo. Mà cho dù không nhẹ dạ cũng chẳng ai nghĩ mình sắp bị chôn sống chỉ vì làm chức liên gia trưởng của năm bảy gia đình, ấp trưởng một ngôi làng nhỏ, xã trưởng của vài trăm dân. Kết quả, từng nhóm, từng đoàn người lần lượt bị đem ra “tòa án nhân dân” và kết án tử hình.

Người “nhảy núi” nổi tiếng nhất là Hoàng Phủ Ngọc Tường.

Ngày 12 tháng 7 năm 1997, Hoàng Phủ Ngọc Tường trả lời câu hỏi của nhà văn Thụy Khuê về sự liên quan của ông đối với vụ Thảm sát Tết Mậu Thân: “Sự thực là tôi đã từ giã Huế lên rừng tham gia kháng chiến vào mùa hè năm 1966, và chỉ trở lại Huế sau ngày 26 tháng 3 năm 1975. Như thế nghĩa là trong thời điểm Mậu Thân 1968, tôi không có mặt ở Huế” và ông cũng thừa nhận Thảm sát Tết Mậu Thân là có thật chứ chẳng phải “Mỹ Ngụy” nào dàn dựng “Điều quan trọng còn lại tôi xin ngỏ bầy ở đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và trở về, ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách mạng”.

Khi được hỏi ai là những người phải chịu trách nhiệm, Hoàng Phủ Ngọc Tường phát biểu “Nhưng tôi tin rằng đây là một sai lầm có tính cục bộ, từ phía những người lãnh đạo cuộc tấn công Mậu Thân ở Huế” và tiếp tục nêu thêm chi tiết chính Đại tá Lê Minh, tư lệnh chiến dịch Huế Mậu Thân thừa nhận trong tạp chí Sông Hương “Dù bởi lý do nào đi nữa, thì trách nhiệm vẫn thuộc về những người lãnh đạo mặt trận Mậu Thân, trước hết là trách nhiệm của tôi”.

Tóm lại, Hoàng Phủ Ngọc Tường trong buổi phỏng vấn dành cho nhà văn Thụy Khuê xác nhận ông ta không có mặt ở Huế trong suốt thời gian Huế bị CS chiếm đóng và những kẻ sát hại thường dân vô tội là do các “lãnh đạo cuộc tấn công Mậu Thân ở Huế” chủ trương.

Tuy nhiên 15 năm trước đó, ngày 29 tháng 2 năm 1982, trong buổi phỏng vấn truyền hình dài 15 phút dành cho hệ thống WGBH, Hoàng Phủ Ngọc Tường thừa nhận việc dư luận đang tố cáo ông là đúng, nghĩa là chính ông đã có mặt tại Huế: “Tôi đã đi trên những đường hẻm mà ban đêm tưởng là bùn, tôi mở ra bấm đèn lên thì toàn là máu… Nhất là những ngày cuối cùng khi chúng tôi rút ra.” và ông cho rằng một số người dân Huế chết thảm thương là do sự trả thù của chính người Huế với người Huế “chính nhân dân đã căm thù quá lâu, đó là những người đã bị chính nó tra tấn, chính nó đã làm cho tất cả gia đình phải bị đi ở tù ra ngoài đảo v.v. và đến khi cách mạng bùng lên họ được như là lấy lại cái thế của người mạnh thì họ đi tìm những kẻ đó để trừ như là trừ những con rắn độc mà từ lâu nay nếu còn sống thì nó sẽ tiếp tục nó gây tội ác trong chiến tranh”.

Nếu phân tích theo thời gian và diễn biến chính trị thế giới, đặc biệt sự sụp đổ của phong trào CS quốc tế, câu trả lời của Hoàng Phủ Ngọc Tường vào năm 1982 là thành thật và sát với thực tế Mậu Thân nhất.

Trong giai đoạn chuyên chính vô sản vài năm sau 1975, không chỉ ông ta mà cả các lãnh đạo CSVN vẫn nghĩ “con đường tất yếu” là con đường “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội”. Không có một thế lực nào cản trở sức chảy của “ba dòng thác cách mạng”.

Vào thời điểm 1982, Hoàng Phủ Ngọc Tường chẳng những không sợ gì phải che giấu mà còn xem đó như một thành tích cần được nêu ra. Xem đoạn phim, khuôn mặt Hoàng Phủ Ngọc Tường đằng đằng sát khí khi diễn tả việc giết một viên chức VNCH: “chỉ lấy lại mạng sống của một người, giá đó rất nhẹ và công bằng”.

Thái độ đó hoàn toàn khác với giọng ôn tồn khi ông ta nhắc lại lời của Đại tá CS Lê Minh như thay cho chính mình 15 năm sau “bây giờ, là những người lãnh đạo kế nhiệm ở Huế, phải thi hành chính sách minh oan cho những gia đình nạn nhân Mậu Thân, trả lại công bằng trong sáng và những quyền công dân chính đáng cho thân nhân của họ”.

Thời gian đổi thay, lịch sử đổi thay và con người cũng thay đổi. Không phải chỉ Hoàng Phủ Ngọc Tường mà cả những cựu lãnh đạo CS Đông Âu, một thời giết người không chút xót thương, sau 1990 cũng trả lời báo chí với giọng ngọt ngào như thế.

Nhiều bạn hữu của Hoàng Phủ Ngọc Tường như tác giả Ngô Minh viết trên talawas 2008, cho rằng Hoàng Phủ Ngọc Tường “trong suốt những năm lên “xanh” ở A Lưới, Hoàng Phủ Ngọc Tường không được phân công về thành phố hay đồng bằng một chuyến nào cả” mà không biết hay cố tình bỏ qua sự kiện 26 năm trước chính Hoàng Phủ Ngọc Tường đã xác nhận mình ở Huế với những tình tiết mắt thấy tai nghe của một người trong cuộc.

Hai buổi trả lời phỏng vấn hoàn toàn trái ngược chứng tỏ Hoàng Phủ Ngọc Tường phải có một khó khăn để giải thích sự liên hệ của mình đến vụ Thảm sát Mậu Thân. Lời phát biểu của ông cho thấy một điều, những người bị giết chắc chắn biết người giết mình là ai.

Không giống Hoàng Phủ Ngọc Tường mâu thuẫn, hai ông Nguyễn Đắc Xuân và Hoàng Phủ Ngọc Phan từ trên núi theo đoàn quân CS đánh vào Huế. Hai ông không từ chối điều này nhưng đều phủ nhận đã có liên hệ gì với Thảm sát Mậu Thân. Trong bài viết nhân đọc bài “trịnh công sơn – Những hoạt động nằm vùng” Hoàng Phủ Ngọc Phan khẳng định: “Còn tôi thì có theo chiến dịch về hoạt động ở Thành nội Huế nhưng tôi không hề giết ai cả, suốt gần 10 năm đi kháng chiến cũng không hề làm thiệt mạng một con thú trên rừng chứ đừng nói là con người”.

Nhà văn Nhã Ca kết án ông Nguyễn Đắc Xuân trong Giải Khăn Sô Cho Huế vì đã “đích tay đào một cái hố, bắt một bạn học cũ có xích mích từ trước ra đứng bên hố để xử tử” và ông Nguyễn Đắc Xuân đáp lại trong bài Hậu Quả Của “Cái Chết” của tôi: “Còn tôi, một sinh viên Phật tử mới thoát ly chưa đầy một năm rưỡi, không có quyền hành gì, nếu tôi muốn làm những việc như Nhã Ca viết thì cũng không thể làm được. Không ai cho tôi làm. Nếu tôi tự ý làm, làm sao tôi có thể thoát được sự phê phán của đồng chí đồng sự của tôi, đặc biệt là những người sau nầy không còn đứng trong hàng ngũ kháng chiến nữa…”

Chuyện “thoát ly chưa đầy một năm rưỡi” không chứng minh được ông ta không có quyền giết người, trái lại cũng có thể giải thích ngược, càng tham gia trễ càng phải chứng tỏ nhiệt tình cách mạng cao độ, càng phải giết nhiều người, càng phải lập nhiều công. Nói thế không phải để đánh bồi thêm một người đã ngã nhưng cho thấy lời biện bạch của ông không thuyết phục.

Trong tinh thần “Lợi ích của sự ngờ” (Benefit of the doubt), tạm cho những lời người khác kể về các ông chưa đủ bằng chứng kết tội, tuy nhiên, các ông Hoàng Phủ Ngọc Phan và Nguyễn Đắc Xuân, những thành viên tích cực của phong trào đấu tranh đô thị, hoạt động 26 ngày trong lòng thành phố Huế bị rơi vào tay các ông với nhiều ngàn người dân vô tội bị giết bằng những cách dã man hơn cả bọn diệt chủng Pol Pot mà các ông nói rằng không biết gì, không thấy gì thì trẻ con ngây thơ cũng không tin được.

Và không chỉ ba ông Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân, Hoàng Phủ Ngọc Phan mà cả thế hệ “nhảy núi” ở Huế trong đó rất nhiều nhà nghiên cứu văn hóa, nhà văn, nhà thơ, họa sĩ, nhạc sĩ cho đến nay vẫn không biết gì, không thấy gì, không viết gì về Thảm sát Tết Mậu Thân thì quả là chuyện lạ.

Hãy thử đặt mình trong vị trí của gia đình các nạn nhân vụ Thảm sát Huế, các ông có nghĩ rằng chính Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân hoặc đã giết hoặc biết chắc ai đã giết thân nhân các ông không? Chắc chắn là có, không thể có lời giải thích thứ ba.

Lẽ ra Thảm sát Tết Mậu Thân phải là nguồn thôi thúc cho nhiều tác phẩm văn học lớn nói lên sự đau khổ, sự chịu đựng tận cùng của đồng bào Huế nói riêng và dân tộc Việt Nam nói chung. Lẽ ra những người đang bị dư luận kết án, nếu thật sự không tham dự vào cuộc tàn sát, thay vì than mây khóc gió trong văn chương hay lao đầu vào cơm áo, nên dành phần còn lại của đời mình đi tìm cho ra cội nguồn gốc rễ để vừa giải oan cho đồng bào mà cũng minh oan cho chính mình.

Gia đình nạn nhân còn đó, nhân chứng còn đó, hầm hố còn đó, bạn bè còn đó, chứng tích còn đó, chế độ còn đó. Có thể người đọc vì sự công phẫn chưa nguôi, sẽ không tin hết các điều các ông các bà viết nhưng nếu đúng rồi lịch sử sẽ tin. Nếu không làm thế, cơ chế độc tài này chắc chắn sẽ tàn lụi nhưng tên tuổi Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Thị Đoan Trinh v.v.. mãi mãi vẫn là những dấu đen ngàn đời không phai.

Dư luận khắt khe nhưng không bất công. Suốt 42 năm, các ông các bà có rất nhiều cơ hội để làm sáng tỏ một sự kiện lịch sử mà các ông các bà từng tham dự, nhưng ngoại trừ việc phải trả lời vài buổi phỏng vấn rải rác đó đây, các ông các bà im lặng. Kết án lại những người kết án không phải là cách trả lời mà nhân dân Việt Nam đang muốn biết.
Ông Nguyễn Đắc Xuân được gọi là “nhà Huế học” nhưng Huế không chỉ có sông Hương, núi Ngự, lăng tẩm, đền đài mà còn có Bãi Dâu, Khe Đá Mài, khu Gia Hội và hàng chục ngôi mồ tập thể khác.

Đời sống của một dân tộc không chỉ gồm những thời đẹp đẽ, vinh quang mà còn cả những giai đoạn đau buồn, tủi nhục. Tại sao ông không viết? Phải chăng những người “nhảy núi” ở Huế cũng giống như Hun Sen hay tên Khmer Đỏ giết chồng bà Samrith Phum năm 1977, đang cố chôn đi quá khứ ? Sự im lặng của các ông các bà không phải là một công án thiền mà là lời tự tố cáo lớn tiếng nhất.

Dân tộc Việt Nam đã trải qua nhiều thời kỳ suy vi và phân hóa nhưng sự kiện một số người dã tâm tàn sát nhiều ngàn người Việt khác trong chỉ vài tuần bằng các phương tiện phi nhân chưa từng có như ở Huế là lần đầu.

Vết thương Mậu Thân sẽ không bao giờ lành một khi tội ác chưa được đưa ra ánh sáng. Nền tảng của hòa giải là công lý và sự thật chứ không phải che đậy và lãng quên.

Nhiều tác giả đã viết về Thảm sát Mậu Thân. Những dữ kiện trong bài viết này không có gì mới mà đã được nhắc đi nhắc lại. Dụng ý của kẻ viết bài này chỉ muốn nhấn mạnh một điều rằng, nhiều trong số những người “nhảy núi” còn sống ở Huế hay trong và cả ngoài nước, nhưng chắc không sống bao lâu nữa. Tuổi tác của các ông các bà đều trên dưới bảy mươi. Thời gian còn lại như tiếng chuông ngân đã quá dài. Tất cả sẽ là không. Các ông các bà ra đi không mang theo gì cả nhưng sẽ để lại rất nhiều. Vẫn biết con người khó tự kết án chính mình nhưng các ông, các bà vẫn còn nợ dân tộc Việt Nam, nhất là các thế hệ mai sau, câu trả lời cho cái chết của nhiều ngàn dân Huế vô tội.

Ngọn nến trước khi tắt thường bật sáng, vì tương lai dân tộc, các ông các bà hãy sáng lên sự thật một lần trước ngày chết.

Trần Trung ĐạoFacebook

16 BÌNH LUẬN

  1. “..Ngọn nến trước khi tắt thường bật sáng, vì tương lai dân tộc, các ông các bà hãy sáng lên sự thật một lần trước ngày chết…” (ngung trich )
    Có lẽ tg về nói chuyện với đầu gối còn hơn.
    Bọn chúng mà không dối trá, tàn nhẫn, không có tính người, thì làm sao là cs được.
    Chẳng qua ngày nay , trời đất xoay vần, cộng đồng ty nạn hải ngoại làm ăn khấm khá quá, học hành tử tế quá, làm rạng danh người Việt trên khắp thế giới. Cho nên cs liếm lại những gì đã phun ra ngày trước, chiều đãi vịt kiều, để mong tiền chuyển ngân thôi chứ chẳng có gì.
    Thủ trưởng đã thế thì đàn em cũng phải xoay chiều.
    Giả sử vịt kiều không nên thân, cs không nhờ vã được, thì tg sẽ thấy chúng nó huênh hoang khoe khoang thành quả ngay lập tức.
    Cái thứ sâu bọ lên làm người là như thế. Đòi hỏi sâu bọ sống cho đúng nghĩa một con người thì làm sao mà chúng nó làm được.

  2. Hãy nhớ câu nói bất hủ của tông bí thư đảng cs liên xô: cs chỉ giỏi tuyên truyền và dối trá

  3. Mấy bác NGỤY TÀN DƯ thì lúc nào củng cay cú CONG SẢN vì baì học 30 tháng 4 PHÓC CHẠY. Các bàc NGỤY TÀN DƯ nên chuỉ cha thằng MỸ truờc . NGUYEN NHÂN CỦNG TẠI CAÍ THẰNG MẮT XANH. Thằng Mỹ đi toi đâu là gieo rác chết chóc toi đó. Nhìn sang IRAQ, AFGANISTAN, SYRIA, TUNISIA, LYBIA thì cà biển máu, cả một nuí TÔỊ cuà thang MẼO đó nghen may bác NGỤY. Thằng Mỹ lập tượng đaì tưỡng niệm nạn nhân CS , thế thì thê gìói cần phãi xay môt đaì TƯỠNG NIỆM nạn nhân cua Đé Cuốc Mỹ chớ. Noí nào ngay trên đât Mỹ bay giờ đả chưá hàng chục triệu xác chết cua MOỊ DA ĐỎ, ai giet họ vạy hở may’ bác NGUỴ TÀN DƯ? May bác NGUỴ TÀN DƯ cuồng MỸ quá rôí khong còn biết gí nưa hết. Chuyen may chuc nam truớc tại MIEN NAM cua may bac NGUỴ bắn giết DÌỆM, NHU , CÂN cùng do Mỹ đó. Rồi chính caí chế độ MIÊN NAM SUP ĐỔ củng taị thẳng MỸ đó sao may bác mau quên vạy? Chính thăng MỸ no giet may bác mà may bác vân còn CUỒNG MỸ thì thữ hoi may bác còn là con ngươì co’ tí tự trọng nào sot laị nưa khong a.

    chaò may bác NGUY TÀN DƯ nghen

    • Kỳ rồi đồng chí Nguyễn Vẹt Nan đã tốt nghiệp Học Đại tại chỗ rồi mà sao đồng chí viết chấm phét lung tung linh tinh vậy?
      Đề nghị đồng chí trở lại đăng ký học lớp bảy ở trường Nguyễn ái Cuốc nha.

    • Đảng Cộng sản Việt nam phản quốc bán linh hồn cho Đại Hán !

      Gần 50000 tên lính Quân Đội Nhân Dân Việt Nam đã chết thảm vào tay bọn bành trướng bá quyền Trung quốc trong Cuộc Chiến Biên Giới, hơn 60 tên lính thủy ăn đạn súng phòng không chết nhăn răng trong trận Gạc Ma, và hiện tại, bọn đế quốc Tàu cộng chiếm biển, chiếm đảo, tung hoành ở biển Đông, bắt bớ, tàn sát ngư dân Việt…Ấy thế mà khi tên đầu sỏ Hán triều Tập cận Bình tới Hà Nội hôm 12/11/17, bè lũ Cộng sản Hà nội lại trải thảm đỏ, bắn 21 phát đại bác ra tận phi cơ đón tiếp. Rồi lại còn xum xoe nịnh bợ ” trà Việt ngon nhưng không bằng trà Trung Quốc»…Thật đáng kinh tởm !

    • ***Phản động ! Phản động ! Siêu phản động !

      Hàng triệu tên lính Quân Đội Nhân Dân đã chết thảm vì B52 và hải pháo của Hạm Đội 7, hơn 300,000 tên mất tích vì bị bom vằm nát xương nát thịt thành phân bón nuôi cây cỏ. Ấy thế mà ngày nay, lần lượt các tên chóp bu cộng sản Hà nội đã bay sang tòa Bạch Ốc, tay bắt mặt mừng rỡ với “đế quốc Mỹ sừng sỏ”!

      31/5/17, thủ tướng Nguyễn xuân Phúc
      07/07/ 2015, tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng
      24/7/2013, chủ tịch nước Trương tấn Sang
      22/6/08, thủ tướng Nguyễn tấn Dũng
      20/6/07, chủ tịch nước Nguyễn minh Triết
      21/6/05, thủ tướng Phan văn Khải

      Phản động ! Phản động ! Siêu phản động !

    • Làm gì có cay cú chớ! Nếu gặp thì cũng bắn nữa chứ cay làm gì. Nó không cay cú mình thì thôi, bộ không nghe tụi nó lúc nào cũng đòi nợ máu hả? Thù gì mà dữ vậy…chời! Thôi bỏ đi nghen! Đám “ngụy” lúc này già rồi nên…tàn, nhờ ở Mỹ, Canada, Úc…nên dư. Cái này thì chú mày đúng, Tàn Dư là vậy đó. Khi nào anh về sẽ chỉ cho chỗ chôn bố của chú, khỏi mang xương trâu về thờ để con cháu còn học tới lớp ba.
      Chúc ngủ ngon và miễn địt…đíu.

  4. Em Đỗ hương Giang ơi !
    Em rất có khả năng để trở thành một danh hề thế giới

    Lấy cái quái gì mà dám phán là : ” Cộng sản không lâu
    nữa sẽ thống trị thế giới “. Thống trị thế giới vô sản ,cái
    gì cũnng bán hết hở ? Chỉ cần mặc một chiếc quần xà lỏn,
    ngồi trên ngôi cửu ngũ ?

    Không có thằng tư bản nó nhảy vào . Đạp,đổng,đài vưỡn
    là giấc mơ tráng lệ của các quan chức cộng sản !

  5. Cộng sản không lâu nữa sẽ thống trị thế giới! Các người chống Cộng Sản sẽ uất mà chết đây. Ai ngăn được Cộng Sản Trung Quốc? Một ngàn thằng chúa trời “toàn năng” bó tay từ bao năm nay thì lại càng bó tay trước sự lớn mạnh của CSTQ. Khổ thân mấy người quá! Gào khóc và bịa đặt nó xưa cũ lắm rồi! Xã hội ngày nay chứ đâu phải trăm năm trước mà tung hoả mù. Các người hãy vào trang “sách hiếm.net”, tìm đọc các tác phẩm của giáo sư sử học Nguyễn Mạnh Quang, Trần Trung Ngọc và v.. v…để tâm trí bớt u tối nhé! Cứ ếch ngồi đáy giếng uênh oang. Các giáo sư không phải người của Cộng Sản ấy đã chứng minh qua một núi bằng chứng rằng: nguồn gốc khởi nguồn của tội ác loài người là cuốn thánh kinh của thiên chúa giáo. Rằng tội ác của thiên chúa giáo với loài người cao hơn núi. Rằng Mỹ mới là kẻ gieo rắc sự chết chóc trên khắp thế giới bằng hàng loạt các cuộc chiến tranh xâm lược, bằng tài trợ khủng bố, đảo chính trên toàn cầu, bằng xúi dục chiến tranh để bán vũ khí…Rằng thiên chúa giáo ở Việt Nam đã gây nên hai cuộc chiến tranh đẫm máu của Pháp và Mỹ với dân tộc VN qua việc làm gián điệp và cấu kết với bọn xâm lược tàn phá đất nước Việt Nam nhằm dâng Việt Nam cho Vatican, cho chúa.
    Chính trị là giết người. Nắm chính quyền là phải thủ đoạn, phải ngăn chặn đối lập. Quy luật từ xưa tới nay, từ đông sang tây. Thể chế chính trị nào mà chả thế. Chế độ nào mà không thế. Ai chả tham quyền lực. Quyền lực như món hàng đấu giá, ai trả cao người ấy được. Kẻ nào trí tuệ và mạnh kẻ ấy nắm quyên lực. Các người cứ giỏi như CS Việt Nam đi rồi hãy tính chuyện lật đổ để rồi vơ vét tiền dân gấp trăm ngàn lần những CS hiện nay. Ta đi guốc trong bụng các người. Mặc cảm hèn kém đã xoá đi trí khôn của các người. Vùng vẫy quẫy cựa bao năm nay mà chả làm rụng được sợi lông chân nào của CS. Tự an ủi bằng cách sủa gâu gâu thâu đêm suốt sáng. Mình sủa mình nghe. Đàn lạc đà vẫn an nhiên đi tới.

    • Bọn tàn dư Cộng sản 5 nước trên thế giới sớm muộn sẽ chỉ còn lại 4 nước Tàu cộng, Bắc Hàn, Lào và Cu ba. Số phận của bọn tàn dư Cộng sản Việt nam hiện như ngàn cân treo sợi tóc:

      Thiếu tướng CS Nguyễn Trọng Vĩnh: Các nhà lãnh đạo Việt Nam hiện nay thân Trung Quốc quá, và sợ Trung Quốc quá nên nó làm cái gì cũng không dám phản đối.

      Cựu đại tá Bùi Tín : Cộng sản Hà nội đã bất lực để cho đế quốc Tàu cộng tung hoành biển Đông, chiếm đảo, chiếm biển của Việt nam, bắt bớ, tàn sát ngư dân Việt .

      Phó chủ tịch quốc hội Thượng tướng Huỳnh Ngọc Sơn:“Không lẽ bây giờ bà con bảo là đánh nhau…. Nhiều lần ta cũng nghĩ tới việc lấy lại nhưng trong lúc này chưa thể lấy lại được. Để đời con đời cháu chúng ta lấy lại “.
      “Ta như thế này thì bà con thấy ta ăn thua với họ được không? Ai tài giỏi thì thử chỉ huy ra đó coi có thắng không? Đánh được rồi nhưng có giữ được không?”.

      Nhà văn Dương Thu Hương:” Về mặt đại cuộc, tôi thấy trong toàn thể lịch sử nước Việt, có lẽ cái triều đình Cộng sản hiện nay là cái triều đình hèn hạ và khốn nạn hơn tất cả những triều đình bán nước trước kia mà tiêu biểu là Lê Chiêu Thống”.

    • Còn có 4 nước mà đòi thống trị thế giới kìa má ơi! phim gì nữa đây trời?

    • Hô hô… Hồ hố!
      Có phải đây là Chiến Sỉ………cái của siêu sư LL47 không?
      Bởi vì thấy cái nick và nghe hơi hám hành… Văng có vẻ có… Mùi. Còn lối ní nuận phải công nhận là y chang “thằng” cha…già dâm tặc học lớp 7.

      Đề nghị các thủ lợn, lộn, thủ trưởng Vũ phong, Người qua đường mòn bác…cho điều chỉnh âm thanh…giễu dở nầy vừa đủ nghe, chứ…tác xạ kiểu nầy bọn phản động chúng nó ôm bụng…cười vỡ màn ảnh ảo hết!
      Hay có lẽ… Mụt Đít của đảng và nhà nước ta là…hài kịch?
      Các thủ trưởng hãy tái huấn luyện, tái vỏ trang đi. Ở mặt trận DCV.infor nầy thì không đến nỗi chứ cỡ em ĐHGiang mà…banh ra kiểu nầy ở Facebook, YouTube, Google, Tweet… Là bọn phản động chúng nó…độp có nước là banh ta lông luôn thì tội nghiệp cho em Giang nó quá!

        • Ông Nguyễn Văn Thiệu học lực lớp 9 nhưng ông ấy nói tiếng Pháp, tiếng Anh lưu loát, trôi chảy chứng tỏ một người có học vấn tốt, cũng chứng tỏ nền giáo dục của VN thời thực dân, phong kiến là một nền giáo dục có chất lượng cao. Thử hỏi một người trình độ 12 hoặc đại học thời XHCN có khả năng Anh, Pháp như TT Thiệu không ?
          Nguyen Chong Cong phát ngôn như kẻ vô học, vô văn hóa khi gọi TT thiệu là ” thằng”, một người thuộc hàng cha, chú và có thể hàng ông của Chong Cong. Chong Cong có dám gọi cha, ông mình bằng thằng không ?

  6. Sản phẩm của cộng sản là nói láo . Nói láo trong mọi
    trường hợp,nói láo không chớp mắt,nói láo với thiên hạ ,nói
    láo với ngay cả chính mình. Họ nói láo một cách vô lý nhất,
    nhưng vẫn tin tưởng đó là một việc bình thường .

    Kêu gọi những tay Hoàng Phủ Ngọc Tường, Ngọc Phan,
    Đắc Xuân,Đoan Trinh … công bố sự thật ,thì quả là vô vọng.

  7. Các đồng chí lão thành đừng nên giao động vì những lời lẽ thống thiết không phù hợp với bản chất sắt đá của người cộng sản chúng ta. Nên nhớ “bác” và các lãnh đạo khác chưa bao giờ thú nhận đã giết nhiều người. Vậy thì tại sao chúng ta phải nhận. Tội ác tày trời đó thì con cháu chúng ta có chịu nổi không? Chúng ta là giai cấp cầm quyền, việc đó cho phép chúng ta tạo dựng lịch sử, xé bỏ những trang mà chúng không phục vụ tốt cho “cách mạng”. Do đó chúng ta phải lên tiếng cho cả thế giới biết là tất cả các nạn nhân đều tự đập đầu mà chết trong hố, tự còng tay mình rồi dùng chân cầm cây búa để đục đúng ngay vào sọ. Đìu mẹ, em. ..lên tăng xông rồi!

Leave a Reply to Tran Van Hủy phản hồi

Please enter your comment!
Tên