S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Bắc, Nam giữa thời mắc dịch

20

Tuy chào đời tại Sài Gòn – trước Hiệp Định Geneve – tôi vẫn có mặt trong đoàn người di cư từ Bắc vào Nam hồi năm 1954. Tuy đây không phải là một “giai thoại” ly kỳ hay thú vị gì sất cả nhưng vẫn xin được phép ghi thêm đôi dòng (cùng dặm thêm chút đỉnh mắm muối) để câu chuyện được tỏ tường, và đỡ phần nhạt nhẽo.

Tác giả Lê Duy San cho biết: “Ngày 12/7/1946, theo lệnh của Trường Chinh, Việt Minh âm thầm cho công an đột nhập trụ sở Việt Nam Quốc dân Đảng ở số 9 phố Ôn Như Hầu. Hằng trăm người bị giết bằng cách trói lại và bị quăng xuống những con sông để họ chết chìm rồi loan tin là những người này bị VNQDĐ thủ tiêu.

Vụ này đã làm cho VNQDĐ tan rã, nhiều người phải chạy trốn sang Tầu trong đó có cụ Nguyễn Hải Thần, Huỳnh Thúc Kháng, Vũ Hồng Khanh, Hoàng Đạo, Nhất Linh Nguyễn Tường Tam và nhiều lãnh tụ của Việt Quốc và Việt Cách khác. Hàng ngàn người khác bị chúng bắt đem di giam giữ tại Hỏa Lò Hà Nội và nhiều nơi khác trong đó có nhà văn Khái Hưng Trần Khánh Giư.”

Tôi sinh sau đẻ muộn nên không được tường tận về những sự kiện thượng dẫn nhưng biết chắc rằng – ngoài những nhân vật nổi tiếng vừa nêu – còn có vô số những đảng viên cấp địa phương (của cả Việt Quốc lẫn Việt Cách) cũng bị truy lùng hay sát hại vì không “bung” kịp, hoặc không tìm được đường để ra đến nước ngoài.

Thân phụ tôi là một trong những kẻ thuộc cái đám đông vô danh tiểu tốt này. Thay vì chạy sang Tầu, như phần lớn những đồng chí ở trung ương, ông trốn vào Nam. Tuy tay trắng, không có chi để lận lưng, ngoài cái bằng tiểu học (Certificat D’Étude Primaires Complémentaires Indochinoises, C.E.P.C.I) ông vẫn kiếm được đôi ba chỗ kèm trẻ, và một nơi để trú thân, trong một cái xóm lao động nghèo nàn –  có tên là Xóm Chiếu – bên Khánh Hội.

Trong Thư Về Làng (viết năm 1956) nhạc sỹ Thanh Bình tâm sự: Từ miền Nam, viết thư về thăm xóm làng/ Sắt son gửi trong mấy hàng/ Thăm bà con dãi dầu năm tháng/ Từ Tiền giang thương qua đèo Cả thương sang/ Đêm đêm nhìn vầng trăng sáng …

Bố tôi không phải là nghệ sỹ nên ông chỉ đề cập đến chuyện cơm, áo, gạo, tiền … Thư ông viết: “Trong này có khi cơm ăn không hết, người ta đổ cho gà hay cho lợn.” Mẹ hiền, tất nhiên, không thể nào tin vào một chuyện “hoang đường” cỡ đó!

Bà vùng vằng, tức tối xé nát tờ thư trong tay (ấy là tôi đoán thế, nếu sai, xin má thứ tha và bỏ qua cho thằng con út) lầu bầu: “Lại phải lòng con đĩ nào trong ấy rồi, và chắc là định trốn vợ trốn con luôn đây, chứ thức ăn ở đâu ra mà lại phí phạm như vậy được?”

Nói xong, bất chấp mọi sự can ngăn/khuyên giải của họ hàng nội ngoại, bà tức tốc lặn lội vào Nam. Tới nơi, hiền mẫu tìm quanh quất mãi nhưng chả ra một con đĩ  (ngựa) nào ráo trọi mà nhìn đâu cũng thấy phố xá tấp nập, hàng quán tùm lum, và đồ ăn thức uống ê hề khắp chốn.

Vốn ham vui, và rất chóng quên nên mẹ tôi ở lại luôn trong Nam cả năm trời. Hệ quả (hay hậu quả) là tôi cất tiếng khóc chào đời tại Sài Gòn. Khi hiệp định đình chiến được ký kết tại Geneve, vào ngày 20 tháng 7 năm 1954, tôi mới vừa lẫm chẫm biết đi. Cũng mãi đến lúc này bà má mới “chợt nhớ” ra rằng mình còn mấy đứa con nữa, đang sống với ông bà ngoại, ở tuốt luốt bên kia vỹ tuyến.

Thế là tôi được bế ra ngoài Bắc, rồi lại được gồng gánh vào Nam (cùng với hai người chị) không lâu sau đó. Nhờ vậy (nhờ ra đời trước cái đám Bắc Kỳ con sinh trong Nam đôi ba năm) nên từ thuở ấu thơ tôi đã được nghe nhiều bài hát ca ngợi tình bắc duyên nam – qua radio – vào thời điểm đó :

  • Người từ là từ phương Bắc đã qua dòng sông, sông dài/ Tìm đến phương này, một nhà thân ái/ Ơi! Tình Bắc duyên Nam là duyên tình chung muôn đời ta đắp xây… (“Khúc Hát Ân Tình.” Xuân Tiên & Song Hương).
  • Em gái Bắc Ninh, anh trai Biên Hòa/ Em đất Thanh Nghệ, anh nhà Cà Mâu/
    Đồi nương thương sức cần lao/ Se duyên Nam Bắc ngọt ngào tình yêu, ngọt ngào tình yêu
    … (“Đất Lành.” Phạm Đình Chương)

Chuyện se duyên Nam Bắc có ngọt ngào tình yêu (thiệt) không thì chả ai dám chắc, và cũng không có chi bảo đảm cả nhưng với thời gian – rồi ra – ai cũng biết cái mền là cái chăn, cái mùng còn gọi là cái màn, cái phong bì với cái bao thư là một, cái bật lửa đã trở thành bựt lửa, cái hôn và cái hun cùng một nghĩa (và cùng đã) như nhau.

Cuộc chung đụng giữa cái bàn là với cái bàn ủi, cái bát với cái chén, cái cốc với cái ly, cái ô với cái dù, cái môi với cái vá, cái thìa với cái muỗm … tuy không toàn hảo nhưng (tương đối) thuận thảo và tốt đẹp.

Kết quả của mối giao duyên tốt lành này là một phần tư thế kỷ sau – dù chả cần ai tuyên truyền, hay cổ động gì ráo nạo – chàng trai Biên Hoà Nguyễn Tất Nhiên vẫn cứ si mê “cô em tóc demi garçon,” và mê chết bỏ: Đôi mắt tròn, đen, như búp bê/ Cô đã nhìn anh rất… Bắc Kỳ/ Anh vái trời cho cô dễ dạy/ Để anh đừng uổng mớ tình si. (“Cô Bắc Kỳ Nho Nhỏ.” NXB Nam Á: Paris 1982).

Nền Đệ I Cộng Hoà ở miền Nam cũng có không ít những khiếm khuyết (vô cùng đáng tiếc) nhưng việc ổn định hằng triệu người dân di cư phải được coi là một điểm son của chế độ này, nhờ vào sự trợ giúp tận tình của cả nước Hoa Kỳ. Không phải thế lực ngoại bang nào đến Việt Nam cũng chỉ với mục đích xâm chiếm, cùng với chính sách chia để trị.

Chủ trương phân biệt vùng miền, mỉa mai thay, lại là đường lối xuyên suốt và nhất quán của cái nhà nước được mệnh danh là cách mạng hiện hành – theo như lời của nhiều công dân Việt :

  • FB Trần Đình Thu: “Để kỳ thị hai miền Nam Bắc xẩy ra ngày càng nghiêm trọng là do những chủ trương tuyên truyền hung hăng của nhà nước VN.”
  • Blogger Ku Búa: “Ai là người gây ra nạn phân biệt Bắc Kỳ Nam Kỳ? Đó không phải là sự khác biệt trong tư duy, trong môi trường sống, trong quan niệm sống hay con người. Mà chính là sự phân biệt trong chính sách chính phủ hiện tại.”
  • FB Thuc Tran: “Bất công là nguồn gốc của mọi sự thù ghét nhau giữa dân chúng hai miền và có lẽ đó cũng là ý đồ của đảng khi chia để trị.”

Họ có quá lời chăng?

Không dám “quá” đâu. Từ cuối thế kỷ trước, ông Vũ Đình Huỳnh (một nhân vật quan trọng của ĐCSVN) cũng đã từng nói những điều tương tự: “Sài Gòn là một thành phố bị chiếm đóng. Không phải là một thành phố được giải phóng. Chỉ vài năm thôi, nó sẽ giống Hà-Nội.” (Nguyễn Chí Thiện. Hỏa Lò. 7th ed. NXB Cành Nam, Virginia: 2007).

Thực sự thì Sài Gòn chưa bao giờ được Bên Thắng Cuộc xem “giống như Hà Nội” cả. Sự thực phũ phàng này được nhìn thấy rõ hơn trong những ngày tháng vừa qua.

Tác giả Nguyễn Khoa nhận xét: “Dịch bệnh cũng làm bộc lộ mâu thuẫn chính trị vùng miền, với sự thống trị của miền Bắc, vốn là nơi phát xuất những đội quân chiến thắng năm 1975. Trong những năm 1990, người ta dành kinh phí quốc gia để xây dựng đường số 5 Hà Nội – Hải Phòng, hay đường số 18 Hải Dương – Quảng Ninh, thay vì con đường nhiều hàng hóa hơn là Quốc lộ 1 Sài Gòn – Mỹ Tho, hay liên tỉnh số 8 Sa Đéc – Long Xuyên.

Việc này có thể được thông cảm vì hệ thống đường sá miền Bắc quá tệ hại. Nhưng vào năm 2021, với một dân số gấp đôi, số người nhiễm bệnh gấp ba Hà Nội, mà số liều vaccine phân phối về Sài Gòn lại ít hơn là điều không thể tha thứ được.”

Bao giờ mà kẻ thống trị còn giữ được quyền bính thì họ chả cần đến sự “tha thứ” của bất cứ ai. Câu hỏi đặt ra là cái đạo quân chiếm đóng hiện nay sẽ còn tiếp tục duy trì được quyền lực ở Việt Nam thêm bao lâu nữa, và chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?

20 BÌNH LUẬN

  1. Kỳ thị Nam Bắc không phải là không có . nhe kể nói là chỉ chử Nhất và Nhứt (trong Tân sơn Nhất) đã có sự kỳ thị ,khó chịu của dân Nam vói dân Bắc . Một Ông thầy Bắc do người Bắc lập ra 54 và học sinh cả Bắc cả Nam (Nam nhiều hơn) một lần đã nói :Dan Nam bọc trực ,hiền hòa nhưng nóng nảy ,còn dân miền Trung THÂM và dân miền Bắc thì càng THÂM hơn nhiều . Cả lớp bật cười ! Tuy nhiên họ vẫn họctập bên nhau vui vẻ . Có một chuyện nữa là người Nam xưng EM vói thầy giáo .Một hôm vì một học sinh không học bài thuộc ,chống chế “thưa thầy ,em…” là bị ông hấy Bắc la cho một trận tơi bời,Bắt phải xưng con . Tuy nhiên qua cón thịnh nộ của Ông thấy khơ tính đó thì học sinh khi thì xưng con (nhất là vói Ông đó,) lúc vẫn xưng em vì quen miệng,nhưng chẳng có thầy nào đẻ ý . Có thầy còn nói xưng Em có vẻ thân mật và tình cảm hơn …
    Chuyên kỳ thị không thẻ nào khống có ,nhưng nhờ chính sách ,nên không xãy ra gì là nghiêm trọng : chinh phủ đã đối xử vói mọi người dân như nhau và những chuyến tàu há mỏm cập bến ,được báo chí kể lại thuật lại cũng như hình ảnh ,cho ta thấy một sự thương cảm , (cái gì chớ v/đ này ,đã là con người.đều có cung một cảm xúc như nhau . Nó cũng góp phần nào cho việc chống cộng ,bài cộng một cách tự nhiên trong dân chung sống ỏ miền Nam lúc đó . Và ngôn ngử nói cũng dần dần hiêu nhau một cách tự nhiên ,như Nam Lọc kể chuyên ,hồi di cư,còn nhỏ,mẹ sai mua trưng vit (rất rẻ) thì bà người Nam cười “Ngộ thiệt . “hột vịt thì gọi hột vit .cái gì mà quả ….” và sau này nói hột ,quả hay cái trưng thì ai cung hiểu…
    Và đó là sự hòa hợp Nam Bắc một nhà tự nhiên … Có những cặp chông Bắc vợ Nam hay ngược lại .Chẳng có gì mà ầm ỉ
    Ngay nay từ Nam Bắc phân biệt kỳ thị vì khác vói thời Pháp thuộc ,tuy khôn gcó văn bản cấm nhưng hầu như ai ở đâu ở yên đó . Tản Dà vào Nam làm báo rồi cũng ra Bắc Tuy nhiên cũng có người ở lại vì công việc vì hoàn cảnh . và sau đó là 1 triệu dân di cư trốn chạy CS (cũng như nay họ (chúng ta) lại qua Mỹ (Phạm Duy :54-75 nhạc phẫm có ý nghĩa 2 lần chạy giặc của dân miền Bắc’)…Và miền Nam lại là dân Bắc kỳ đói khổ bị áp lực ,bị o ép , và một đaị bộ phận của kẻ chiến thắng ĐẶT NỀN CAI TRI hà khắc lên dân miền Nam .phân biệt kỳ thị hơn cả thời thực dân Pháp ,chiếm láy SG và ngồi trên đầu trên cổ dân Nam Kỳ . Họ đã khai thác ,cai trị đến cả những nơi mà Pháp cung chừa ra ,ít đẻ ý tơi như nhưn g miền xa sông rạch hoang vu Cà Mau (hương rừng Cà Mau) và khi nào cung là người miền Bắc bên cạnh chỉ đạo dân Nam (một loại quan thầy cố vấn)ở các công sở thời thực dân Pháp (có quan Pháp đúng đầu.Tuy nhiên Pháp không dưa người Pháp xuống vùng xả áp phủ huyen như thời đại Hô Bắc cụ bay giờ…..(NPTrọng đã tuyên bố rỏ ràng: là chỉ có người miền Nắc có lý luận mới làm TBT và giử chức vụ quan trọng . Vụ l/s CHHV là điển hinh : chống NT Dũng vì Dũng là người miền Nam…NVLinh là người miền Bắc ,sống lâu ở Nam ,nhưng cũng vì đảng ,còn VV kiệt thì có chủ trương gì cung dep hoăc không dám nói gì khác “đảng dạy” .VVK chétNCK hụt hẳng,sự nghiêp chinh trị cuối đời bị bọn chống cộng và bọn cs làm cho xâu xí đi…Cúng như đảng phái củ chẳng thấy hoạt động gì (phần nổi ?),còn VT thì bị QG ,,,gán cho cái mũ CS và cs cho là “Khủng bố” .(trên hét là người sáng lập MTGPMN cuối cung chỉ là ‘con chốt’ đến nổi cũng chay qua Mỹ ,một thời chống phá miền NAm,đẻ gậm nhâm nổi “buồn ” vì bị chơi “gác” củả bọn Bắc Kỳ THẬM THÂM!)
    Cho nên Ky thi Nam Bắc KHÔNG BAO GIỜ CHẤM DỨT trừ khi BỌN CS không còn nửa và chính quyền lại vào tay những người Miền Nam …
    Cho nên khi nói Nam Bắc ,theo kiểu nói bây giờ ,là CS và QG ,Là câu Hiền Lương ,là vỉ tuyên 17. Một sq cáp tá miền Nam là người Bắc,bị đày ra Bắc , đã chỉ mạt tên cán bộ “đáng con ông ta’ khi hăn buông lời miệt thị :” bắc kỳ chính cóng đây . Anh ăn nói đàng hàng ,đừng dở thói bắc kỳ ra vói chúng tôi .Tôi “đi guốc” trong óc các anh !” …
    Vậy Phân Biệt Bắc,Nam ngày nay không còn là vùng miền nữa mà là phải hiểu từ vỉ tuyên 17 ra bác là Bắc Kỳ ,kể cả bọ n QN trọ trẹ giọng Bắc ,cả tụi nằm vung ,đèu là dân Bắc Kỳ (tức bọn cs) còn dân Nam Kỳ là dân ở vùng QG chống cộng .Một thằng nhỏ gọng Bắc quàng vai bạn hăn trên đường đi học về đã cung nói thât to “bắc kỳ ăn cá rô cây”. Cô Bắc kỳ đi sau chạy lên phía trước ” Mày có biết mày là dân Bắc kỳ không ” thăng nhỏ không trả lời. Cô gái tiếp tục đạp xe va nghe thằng bé tiếp tục “bắc kỳ ăn cá rô cây” và dân quanh cái chợ xép ,bọn nhậu vỉa hè cười .kể nhau nghe tại sao “bắc kỳ ăn cá rô cây” lan qua gạo móc ,bo bo khoai sắn hay rau nuống thay thịt bò …..cô chủ bán hàng cũng người Bắc mới vào Nam sau 75 ,cung vừa rót rươu vừa góp ý kẻ chuyên CS Bắc kỳ mà cô biết….vui vẻ thoải mái…

    • Trai miền bắc thì lấy gái miền nam nhiều hơn gái miền bắc lấy trai miền nam. Tuy vậy đám miền nam tập kết thì có khuynh hướng lấy vợ bắc, trong đó có lý do là do tổ chức sắp xếp. Cô kia vừa là đồng chí vợ kiêm “chính trị viên” vừa có nhiệm vụ theo sát hành động và tư tưởng của đồng chí “khờ” để báo cáo với đảng.

      • Cái đám tập kết ,sau này chúng trở về miền Nam ,đứa nào
        cũng nói giọng bắc ,cứ như là Việt cộng bắc kỳ chinh cống,
        cứ như là một mốt thời trang theo thời . Chẳng những chúng
        học được giọng Bắc ,chúng còn học được cái tính láo phét,
        khốn nạn,tham lam ,luồn lách ,thượng đội hạ đạp ,ăn bẩn
        tham nhũng của bọn cộng sản Bắc kỳ bần tiện ,nhà quê dốt
        nát kia . Thật đúng là môi trường nào sẽ đào tạo con người
        giống như thế ấy .

        Còn cái đám di cư ,há mồm,vào nam kia . Lại bị người miền
        Nam đồng hoá ,nhân bản và có tình người hơn một chút .
        Nhưng cái tánh nói phét ,thì ngàn đời chẳng sửa được .

  2. Có nhiều người sống ở miền Nam từ hồi nào đến giờ vẫn chưa đi ra miền Bắc chơi, dù đã du lịch qua Miên, qua Thái,… Chắc miền Bắc xa lắm?

    • Xa cách không phải là vấn đề địa lý ,mà là vấn đề của lòng người .
      Con người của Hà Nội không phải là con người của ngàn năm văn
      vật ngày xưa . Phần lớn họ là dân đầu trộm đuôi cướp ,tứ chiếng
      đi theo lũ côn đồ cộng sản ,chiếm lãnh Hanoi .

      Ra Hanoi chỉ thấy xa lạ ,không còn cái cảm giác họ là đồng bào
      đồng chủng của mình nữa . Cộng sản thay đổi con người tệ hại
      đến như thế là cùng .

      • Bây giờ nếu tình cờ nghe một em xướng ngôn viên nào mà
        đọc tin tức . Tôi phải tắt máy đi lập tức ,nghe thật chói tai,
        muốn lên giọng lúc nào cũng được ,hạ giọng lúc nào thì hạ,
        cứ như là giọng của bọn Mán rừng đọc tin tức .

        Giọng Hanoi xưa ,nay còn đâu .Toàn là lũ mán rừng lên ngôi
        thống trị .

        • Ê trantuong, JOE BIDEN oanh tạc xong chưa, hehehehehhe. Joe Biden lại hưa lèo vói đàn em nửa rầu. Thèng Afgan chưa bị lừa cho nên tin thèng MẼo đả đành , mấy theng NGỤY COCK TAN DƯ là nạn nhân của thèng MẼO MA MÃNH 46 năm truóc mà vần cứ bị lừa như thuòng thì tháy lạ à nghen tt.

          Có một thèng bé nhiều tuổi láy nick là trantuong củng ngoác mồm ra nói thé này hom truóc trong mot thread khác, hắn bảo rẳng.

          “Lại bàn về phía chiến trường A phú Hãn . Mặc dù rút lui,nhưng Mỹ
          vẫn tiếp tục viện trợ cho chính quyền A phú Hãn ,và yểm trợ không
          quân đầy đủ . Khác với VNCH , nếu quân Taliban chiếm thế thượng
          phong ,quân của chính quyền A phú Hãn cũng còn đủ đồ chơi để
          kéo dài trận chiến . ”

          Trantuong biet thèng bé này hong dị? hehehheheheheheh

          • Phét ơi! Phét hiểu câu này.
            Cướp đêm là bẹ Cướp ngày Đảng te
            Lũ Cướp này chẳng dùng tha.
            Tháng ngồi trong xo Ba Djnh Cướp ai!
            Cướp đi cuộc sống dân lành Việt Nam.
            Bầy đàn bọn cướp phơi thay Ba Đình.??

      • Người Hà Nội xưa đã vào nam hoặc được đảng “chuyển hộ khẩu” cho lên rừng nghe tiếng…Pháp trong lúc tay viết…kiểm điểm.

  3. Người ta “ngại” ghé thăm chị Mạc Việt Hồng vì lý do nhà chị nuôi mấy con chó đỏ hung dữ và mất dạy quá, thật đáng tiếc.

  4. “Thèng” Tổng bí Lú đã tuyên bố thẳng thừng:

    Tổng Bí Thư đảng phải là người miền Bắc có lý luận!

    Như thế thì bọn Nam cộng – rất rõ ràng – thực chất chỉ là đám chó ve vẩy đuôi, hít hà cái đống phân do bọn Bắc cộng thí….công cho mà thôi.

    Có người còn bảo: Ba Đình là mẫu quốc, còn Sài Gòn chỉ là thuộc địa nên “dân thuộc địa” phải có bổn phận cung phụng cho các bậc “cha mẹ dân” ở “chính quốc Ba Đình”.

    Nghe đâu dân Saigon phải è cổ ra cống nạp đến 75% tổng thu nhập cho Ba Đình phủ phê, thoải mái xây tượng đài, viện trợ cho các nước “anh em” (như Lào và Cu Ba), trong khi dân Sài gòn thì phải vắt ra từng giọt mồ hôi và nước mắt….đôi khi cả máu.

    Và cũng “nghe đâu” người người rỉ tai nói rằng thì là: các loại vác xin của Mỹ thì để dành tiêm cho lãnh đạo và gia đình cùng dây mơ rễ má với đảng ở Hà Nội, còn dân miền Nam – đặc biệt là Sài gòn thì đảng phân cho “được” tiêm loại thuốc của….Tàu, mà theo nghiên cứu mới nhất tại Brazil cho biết thì hiệu quả đạt đến gần…..51%, ấy là chưa kể các loại vác xin Tàu còn có “khả năng” tạo nên các biến thể mới từ con cúm Vũ Hán cũ, mà chúng gọi là “Sa cô vi 2”, chính vì vậy mà ngay tại TQ, – hôm qua – một số tình đã “đột ngột” cho ngừng tiêm Vaccine của…chính chủ

    Ôi đúng là “tình Bắc duyên Nam, hay Bắc Nam chung một nhà” thời CS là thế đấy!

    Chỉ có những trẻ trâu, thiểu năng mới tin miệng lưỡi CS, nhất là CSVN!

  5. Chế độ miền Nam không có phân biệt Nam Bắc gì cả , có tài đức thì được trọng dụng.Như cố Tổng thống Ngô Đình Diệm là người Quảng Blnh. Cố Tổng thống Thiệu là người Ninh Thuận( có người nói ông gốc Chàm (Chăm) bởi Ninh Thuận có rất nhiều người Chàm !).Còn Phó tổng thống Cao Kỳ là người Bắc Thanh Hóa.Nhạc sĩ thì Bắc Nam Trung tiêu biểu như Phạm Duy Lam Phương Trịnh Công Sơn sống lẩn lộn nhau tha hồ mà sáng tác.Thế nhưng khi cộng sản vào, mặc dù ” nổ” là chế độ đoàn kết dân tộc, nhưng chúng phân ra thành Bắc 54, Bắc 75, người dân tộc, người Kinh, người Hoa, gia đình ngụy quân , ngụy quyền, gia đình cách mạng, gia đình có công ,tư sản dân tộc, tư sản mại bản, trí thức tiểu tư sản , bần cố nông, địa chủ, ..một loạt dài để tùy hứng mà đối xử ! Bởi vậy đời người có câu , ” đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nghe những gì thiên hạ nguyền rủa mãi chúng ra sao để xem cho chúng lộ mặt bất tài, ngu dốt nhưng tham lam, vô liêm sĩ mất nhân tính và hèn với giặc Tàu ác với dân và bợ đít thèm khát lối sống tư bản”

  6. Đạo quân ăn cướp kia còn giữ được quyền lực bao lâu nữa ,thì
    khó có câu trả lời cho chính xác được . Trước kia vì đói ,chúng vơ
    vét đã đành . Bây giờ thì đứa nào cũng ngập mày ,ngập mặt mà
    chúng vẫn tận dụng bất cứ cơ hội nào để vơ vét . Chúng vơ vét
    cho bản thân không thỏa ,chúng vơ vét cho con cháu đời sau ,thậm
    chí chúng còn vơ vét cho hậu sự ,sau khi từ giã cõi đời ,mồ mả
    hoành tráng .

    Trước kia ,chống giặc Mỹ ,chúng lùa dân miền Nam làm bia đỡ đạn .
    Bây giờ ,chống dịch (như chống giặc) , chúng hy sinh dân Saigon,
    tiếp theo là dân các tỉnh miền Nam khác . Có vậy chúng mới kêu gọi
    được lòng trắc ẩn của đế quốc ,để mà có viện trợ của bọn tư bản
    giẫy chết chứ . Nếu không ,thì bơ mỏ cả đám kể từ thằng Trọng cho
    đến bọn con ông cháu cha ở Hanoi .

    Thua trận ,thì phải chịu khổ . Chớ còn cách nào hơn .

    Bản tính dân miền Nam là vậy ,thích hào nhoáng ,tính xuề
    xoà ,không nghĩ cho ngày mai ,tương lai . Cam chịu với hiện
    tại ,thoả mãn vui vẻ với cái gì hiện có . Mấy tay miền Bắc láu
    cá ,và xài người ,lợi dụng ,tinh vi hơn nhiều .

    Hy vọng người miền Nam phản kháng lại tụi Bắc cờ ,Trung
    kỳ hơi khó .

    • Ê ngụy cock TT tức hộc máu mủi à nghen , hehehhehe. Tức wu’a mà hỏng còn răng để…………..nghiến e càng tức hơn nủa đó nghen. Ai biu tụi NGỤY chọn thèng SÁO THẸO chỉ huy đánh đấm như……………kặc thì phải thua thôi, khóc lo’c woai, chán bỏ mẹ đi TT.

        • Ê Trantuong, khoan nổi sùng , có tin vui. Ton Ton Ashraf Ghani đã rời khỏi Afghanistan vì Biden oanh kich bọn Taliban tan tác. Hoan HO Biden đả giủ lòi hứa, hahahahhhaha. Đả đảo NIXON đả bội uóc……………….

          Có một thèng bé nhiều tuổi láy nick là trantuong củng ngoác mồm ra nói thé này :

          “Lại bàn về phía chiến trường A phú Hãn . Mặc dù rút lui,nhưng Mỹ
          vẫn tiếp tục viện trợ cho chính quyền A phú Hãn ,và yểm trợ không
          quân đầy đủ . Khác với VNCH , nếu quân Taliban chiếm thế thượng
          phong ,quân của chính quyền A phú Hãn cũng còn đủ đồ chơi để
          kéo dài trận chiến . ”

          đi mua óc heo ăn thêm vào nửa cho chóng thông minh nghen chưa. Sống lâu năm mà khong chịu ăn thêm óc heo là thè nào , hhehehehehe.

          Lão Sáo Thẹo xưa kia củng chẳng chịu ăn óc heo cho nên ôm máy lá thư của lảo NIXON xuống âm phủ đê nghiền ngẩm .

  7. Đúng là đầu óc chia rẻ bè phái vùng miền cùa bọn NGỤY COCK. Ngày nào mà NGUY COCK còn có đàu óc kỳ thị vùng miền thì ngày đó NGUY COCK còn luu vong vất vưởng an mày kháp thé giói nghe chưa.

    May thay đất nuoc VN không lọt vào tay đám NGỤY COCK.

  8. Ai đả đi qua Bắc Mỹ Thuận của Miền Tây Nam bộ. Thởu đó phải qua Phà -người Miền Nam gọi Bắc .Phà 2 tầng-chở nhiều xe-hơi ,lơn và nhỏ. Hàng hóa từ Miền Tây lên Sai gòn thì thôi khỏi nói !! Có thể nói Dân sàigo2n khỏi làm.Miền Tây nuôi cả!!Tôi thỉnh thoảng từ Sài gòn về Miền Tây.Ra bến xe ,bụng nhịn đói,phải chờ đến Bắc-Mỹ-Thuân ăn dĩa cơm tấm sườn,tuyệt ngon!.mà bây giờ đả đi khắp năm châu-bốn bể, không nới nào ngon
    bằng !!Qua khỏi Bắc Mỹ Thuân,bất cứ nơi nào ,bạn củng có thể ăn một bửa cơm thanh thản với giá bèo.,trong đó ly trà đá-trái chuối già(ba-lùn)
    không tính! Ôi Miền Nam thân yêu ,bây giờ xơ -xác! Nói kgo6ng ngoa”bọn-miền Bắc” vào phá tan tành !!!Tôi nhiều lần về Vn. nhiều lần nói thẳng vào mặt một-số-cán-bộ tại chức : Đất nước như thế nầy mà các anh bảo phát-triển. Bất cứ lảnh vực nào củng thua người hàng-chục-năm. Có ngàng không nói,củng nửa Thế kỷ.Một bà phục trách Địa ốc Sài gòn hỏi tôi :anh cho biết VN và Mỹ khác nhau như thế nào ?? Tôi trả lời không suy nghĩ: “không thể so sánh đươc,khi ở Mỹ người ta đặt chất lượng công trình lên trên hết.Còn ở VN lấy lợi tức làm đầu.Chất lượng là thứ yếu” Bao giờ thay đổi tư duy?? Khi hình ảnh HCM còn hiện hửu !!

    • Từ đầu thế kỷ 20, người Pháp gọi những chiếc phà qua lại sông Tiền ở bến Mỹ Thuận là “les bacs de My Thuan” (tiếng Pháp le bac nghĩa là chiếc phà) – Người dân miền Nam quen miệng cũng gọi phà Mỹ Thuận là “bắc Mỹ Thuận”. Chữ bắc đây hoàn toàn không có nghĩa gì là bắc nam cả. Dân Nam dưới thời Pháp thường quen miệng dùng tiếng Pháp, như ga ra đậu xe (garage), bê tông (béton), sên xe đạp (chaîne), tua-vít (tournevis)

Leave a Reply to Choi Song Djong Hủy phản hồi

Please enter your comment!
Tên